Chương 1: Phát hiện động trời.

Edit: Đoan Dương.

1.

Chiều hôm đó, khi Khúc Phàm Tâm về ký túc xá, hắn thấy ba người bạn cùng phòng vây quanh bàn, quay lưng về phía mình không biết đang làm gì.

Hắn tiện tay ném áo khoác lên giường tầng trên, đi tới liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Các cậu chưa từng thấy bαo ©αo sυ à?"

Trì Chiêu Đồng là cậu bé ngoan nhất trong ký túc xá, lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cậu dùng đũa gắp nó lắc lư trước mặt hắn, ngạc nhiên nói: "Nhìn kỹ đi, nó dùng rồi!"

"Ái chà!"

Lúc này Khúc Phàm Tâm mới thấy rõ có chất lỏng màu trắng đυ.c trĩu dưới đáy bao, vào nếp gấp cuộn tròn ở phía trên còn dính hai sợi lôиɠ ʍυ cong vυ"t. Hắn lập tức chán ghét tránh xa: "Mau ném nó đi! Mấy cậu mò cái đồ gớm này ở đâu ra vậy?"

"Cậu còn nói? Cái đồ chơi này ở dưới đệm tớ! Không phải của ba tụi tớ thì là của cậu. Có phải cậu đem bạn gái tới đây đúng không?" Trì Chiêu Đồng ném vào thùng rác, chỉ vào Khúc Phàm Tâm đang hỏi ép.

Mắt cậu to tròn. Lúc trừng người khác không giống đang tức giân mà như đang làm nũng. Như đứa trẻ điêu ngoa đáng yêu hùng hổ dọa người.

Khúc Phàm Tâm giật giật khóe miệng: "Bạn gái ở đâu ra? Mấy cậu đừng nói bừa."

"Tóc đuôi ngựa đeo kính ở lớp 2 không phải đối tượng của cậu sao? Cậu đừng có mà mồm điêu, tớ hỏi kí túc xá đối diện, bọn họ nói tuần trước nhìn thấy cô ấy đợi cậu dưới lầu!"

Khúc Phàm Tâm cạn lời, cô gái và hắn chỉ đang trong giai đoạn mập mờ, bọn họ chỉ ở giai đoạn tán gẫu đưa trà sữa.

Hắn lên không được mà xuống cũng không xong, lòng ngùn ngụt lửa giận, vươn tay ôm Trì Chiêu Đồng yếu gà vào ngực, xót xa hỏi: "Hồi nãy cậu dùng đũa của tớ kẹp bao đúng không?"

Trên bàn là đôi đũa vừa kẹp bαo ©αo sυ, nhóc xù lông tà ác đã yên lặng giấu đôi đũa, ‘say hi’ với trúc mã Khúc Phàm Tâm.

"He he." Trì Tiêu Đồng ngượng ngùng cười một tiếng.

"Cậu còn có mặt mũi cười à!" Hắn lập tức đè Trì Chiêu Đồng lên bàn mà hà hϊếp một phen. Xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu làm đầu đầy tĩnh điện kêu đôm đốm.

Toàn thân Trì Chiêu Đồng ngứa ngáy, bị hắn chọc đến cười đau cả bụng, cậu liên tục xin tha: "Được rồi Tâm Tâm! Đừng chọc nữa, còn việc chính mà!"

Khúc Phàm Tâm hừ khinh thường, nói: "Việc chính gì thế? Vỏ ốc nào cũng đổ cho tớ? Tớ còn đang nghi là Tiểu Tuyết làm đấy."

Hắn nhìn người con trai cao lớn bên cạnh – Tô Tuyết Tùng – sinh viên mỹ thuật duy nhất trong ký túc xá. Học mỹ thuật, hành hiệp đơn độc trong lớp. Ngày thường lạnh lùng quái gở, trầm mặc ít lời.

Khúc Phàm Tâm vẫn luôn tưởng anh là người tính tình lãnh đạm, kết quả hắn lại nhìn thấy anh vẽ tranh 18+, hình tượng đóa hoa cao ngạo lạnh lùng thoáng chốc sụp đổ. Hắn không thể không nghi ngờ, Tô Tuyết Sùng mà lại có thể làm chuyện này.

Tô Tuyết Sùng không vội cũng không khó chịu, giọng nói trong trẻo như dòng suối: "Tôi mà đeo thì mép bao không xoắn lại như thế."

Lời này nói ra, mấy người sững sờ một lúc mới phản ứng lại.

Khúc Phàm Tâm nheo mắt, đây là tự khoe mình dài sao?

Chim ngài dài đến hai mươi mấy xăng nên bao mới không xoắn lại đúng không?

Vừa định nói thêm vài câu, đại ca phòng ký túc - Vưu Lục Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Được rồi. Ai làm người đó rõ. Từ nay về sau không ai được làm rộn trong ký túc xá."

Vưu Lục Vũ là trùm trường, mấy thằng đệ gom lại chắc được hai toàn ký túc.

Gã không bừa bãi như hai thiếu niên trong bang, ngược lại trầm ổn, giọng vang mà có lực khiến người tin phục.

Lúc này gã nói một câu, cả ký túc đều yên lặng.

Nhưng trong lòng Khúc Phàm Tâm vẫn mơ hồ không thoải mái, sao hắn lại cảm thấy bạn cùng phòng là mặc định là hắn làm vậy chứ.

Hắn cảm thấy mình cần phải tìm ra "hung phạm", nếu không rõ ràng, hắn sẽ bị đổ vỏ.

Các bạn nhớ donate để ủng hộ công sức của nhóm "Thích NP" nhé 🌹.