Chương 9: Chạy trốn 4

Chương 9: Chạy trốn 4

Cách mấy chục mét, Liên Thắng trở nên bình tĩnh hơn, gương mặt anh ta lạnh lùng đi từng bước một xuống.

“Lâm Chi Nam, cùng tôi trở về.”

“Em cho rằng em có thể rời đi được ư? Cho dù em có lên xe lửa, tôi cũng có thể bắt em về.”

“Rất tiếc nuối vì đã không gϊếŧ chết được tôi đúng không, chỉ cần em to gan hơn, khi đó dùng một dao kết thúc mạng tôi.”

Trong miệng người đàn ông tuôn ra những lời trào phúng, cơn giận vì bị phản bội tràn ngập trong ngực anh ta.

“Hiện tại dừng lại, tôi có thể làm như tất cả chuyện tối nay đều chưa từng xảy ra.”

“Nếu không, em biết hậu quả rồi đấy.” Liên Thắng cười khẩy: “Con mẹ nó, tôi sẽ trói em lại, chơi nát tiểu huyệt của em đến sưng lên mới thôi.”

Giọng nói của anh ta không ngừng vang vọng tiếng của anh ta, cũng quẩn quanh bên tai Lâm Chi Nam, uy hϊếp, dụ dỗ cô trở về.

Nhưng cô không thể làm như thế!

Đây chính là con đường sống duy nhất của cô, thoáng qua sẽ vụt mất.

Vừa chạy xuống bậc thang thì nghe thấy tiếng đinh đinh nhắc nhở của xe lửa.

Cửa sắp đóng rồi.

Tiếng động này khiến cho cả hai người đều sững sờ, Liên Thắng vội vàng đuổi theo người, không xem biển hiển thị giờ tàu chạy.

Chỉ sững sờ trong mấy giây, Lâm Chi Nam vội vàng mang theo balo xông đến chỗ cửa.

“Lâm Chi Nam!”

Sau lưng là tiếng quát to Lâm Chi Nam không hề cố kỵ, Lâm Chi Nam liều lĩnh xông lên phía trước, một giây trước khi cửa đóng lại, bóng người màu đỏ vọt vào trong xe lửa, trong không khí chỉ còn tàn ảnh váy đỏ tóc dài tùy ý tung bay.

Cánh chim bị trói chặt cuối cùng cũng thoát đi khỏi sự trói buộc, tự do bay lượn.

“Răng rắc.” tiếng đóng cửa vang lên.

Sau đó là tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, ầm ầm vang lên.

Xuyên qua cửa kính, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô không biết có phải do dính sương đêm mà trở nên ướŧ áŧ, mềm mại lại yếu đuối,

Anh ta cắn răng nghiến lợi nói gì đó, lại nguyền rủa, thề, nói anh ta nhất định sẽ tìm ra cô.

Nhưng Lâm Chi Nam không muốn nghe, cô cười với anh ta.

18 tám năm qua, duy nhất một lần nở nụ cười thảm thiết thê lương, đẹp đến tận cùng.

Liên Thắng sửng sốt, trong xe ánh sáng giao thoa hiện lên gương mặt đẫm nước mặt của cô.

Chỉ dừng lại trong chớp mắt, nhưng lưu lại mỹ lệ rung động lòng người.

Theo câu môi ngữ.

“Vĩnh biệt, Liên Thắng.”

Tàu lăn bánh, rời khỏi nhà ga.



Ba tháng sau, Đế Đô.

Ánh mặt trời chói mắt vượt qua tầng mây chiếu vào khu vực Triêu Dương phồn hoa nhất, nơi đó cao ốc sừng sững, xe sang nhiều vô số.

Tới gần bốn giờ chiều, nhà ăn ngoài trời tư nhân của khách sạn Vạn Hào đã kín hơn nữa chỗ.

Lúc này cùng bạn bè ra ngoài uống trà chiều rất thoải mái.

Ở khách sạn lớn như thế này chính là không bao giờ thiếu nhân viên phục vụ, sau khi hết ca làm lại tụ tập với nhau tám chuyện.

“Cô nói xem cô ta ra vẻ cái quái gì chứ? Dáng dấp thì hồ ly tinh đê tiện, còn cho mình là tiên nữ, không phải cũng giống như chúng ta bưng trà đưa nước à?”

“Cũng đúng, ỷ vào gương mặt kia mà trước giờ làm lơ người ta, có bản lĩnh thì để đám kẻ có tiền kia bao hết cô ta, tôi thấy cô ta chính là không có bản lĩnh đó.”