Chương 17: Dã tâm 1

Chương 17: Dã tâm 1

Một bên khác Đường Tử Dự cũng trắng trợn nhìn mỹ nhân, thiếu nữ nghiêng mặt, vầng trán no đủ và sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn giống như dãy núi chập trùng, đẹp không sao tả xiết, lại càng không cần phải nói đến đôi môi đỏ mê người bên dưới.

Da trắng như tuyết, giống như vòng ngọc trong suốt sáng long lanh, cánh môi hồng nhuận phơn phớt, hơi đóng mở, lẳng lặng dụ hoặc.

Nếu nói lúc bắt đầu anh ta cảm thấy kinh diễm bởi vẻ đẹp giống như yêu tinh của cô, lúc này thế mà cô lại giống như một đóa bách hợp nở rộ trước mắt Đường Tử Dự.

Mấy dong chi tục phấn trong điện thoại kia, trong lúc nhất thời, anh ta chẳng cảm thấy thú vị gì.

Đồng dạng là thiếu nữ 18 – 19 tuổi, hôn lên đầy một miệng phấn, chẳng có ý nghĩa gì.

Đàn ông nói cái gì mà thích trang điểm đậm, đều là lừa quỷ, yêu nhất chính là trái vải tháng bảy, sau khi bóc vỏ đều là tươi ngon mọng nước.

Vì thế khi thấy Lâm Chi Nam hơi cau mày, Đường Tử Dự nhẹ giọng hỏi.

“Có phải làm đau cô rồi không?”

Sau đó quát bác sĩ đang băng bó ở bên cạnh: “Động tác của cô nhẹ hơn nữa.”

Bác sĩ: “…” Cậu cho rằng há mồm là có thể băng bó kỹ.

Trong nội tâm cô ta rất không thích loại hình phú nhị đại này, nửa năm trước dẫn theo một cô gái đến bệnh viện phá thai, ỷ vào chính mình là cậu chủ tập đoàn giải trí Đường Triều, tùy ý lượn lờ trong bụi hoa.

Bây giờ lại lừa một cô gái mới.

Chẳng qua loại chuyện này một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, nữ sinh trước mắt này cũng chắc đã phải hạng người tốt lành gì.

Mà Lâm Chi Nam nghe thấy anh ta hỏi, chỉ làm như không thấy ý tứ sâu xa trong mắt bác sĩ, cô lắc đầu, cúi gằm mặt xuống.

Phần gáy thon dài, hoàn toàn để lộ ra đường cong, dẫn đến cặp mắt đào hoa trên đỉnh đầu liên tục thất thần, nhìn chằm chằm vào đó thật lâu.

Chút vết thương nhỏ đó ở bệnh viện xử lý gần một tiếng mới đi ra ngoài, lúc đi đến bãi đỗ xe, Lâm Chi Nam đã thay bộ đồng phục của khách sạn, mặc một chiếc áo phông quần bò, nhìn rất thanh xuân.

Kiểu dáng bình thường, sau khi in lên thương hiệu Chanel thì chính là hàng xa xỉ vạn người ngưỡng mộ.

Lúc nhân viên bán hàng mang quần áo đến bệnh viện, Đường Tử Dự ở bên quan tâm bày tỏ áy náy, nói như là nhận lỗi vì làm cô bị thương, hơn nữa cô mặc quần áo ướt, bị bệnh thì sai lầm của anh ta càng lớn hơn.

Người ta cho nhiều bậc thang như thế, cô không thuận theo, chỉ sợ cũng lộ ra quá ngu ngốc.

Lâm Chi Nam gật đầu nói cảm ơn, sau khi đến nhà vệ sinh thay đồ, hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, trong lúc nói chuyện cũng biết tên của đối phương.

Đường Tử Dự?

Phú thương thủ đô trải rộng, Lâm Chi Nam cũng không xác định được nền tảng của anh ta, nhưng một người nói chuyện kiêu ngạo bướng bỉnh như thế, sao gia thế có thể thấp.

“Cô Lâm làm ở khách sạn nào?” Đường Tử Dự luôn cảm thấy đồng phục cô mặc có chút quen mặt.

“Cô thật chăm chỉ, đến trường còn ra ngoài làm thêm, khiến tôi cảm thấy xấu hổ.” Anh ta thích hợp khen ngợi: “So sánh như thế, tôi giống như đám người ngồi ăn chờ chết kia.”

Đánh rắn phải đánh dập đầu, Đường Tử Dự thầm nghĩ cô gái như vậy, lòng tự trọng rất mạnh, nếu trắng trợn thể hiện ra tài lực trước mặt cô, chỉ sợ cô sẽ tránh như tránh muỗi.

Chẳng bằng trước nói xấu mình, lấy lui làm tiếng, tạo nên ấn tượng tốt chỗ cô.