Chương 18: Dã tâm 2

Chương 18: Dã tâm 2

Không nghĩ đến cô gái trước mắt lại không ra bài theo lẽ thường, trả lời thẳng: “Là khách sạn Vạn Hào, chẳng qua không phải làm thêm mà là tôi làm công việc đó.”

Khóe môi Lâm Chi Nam cong lên, giả bộ như không hiểu u ám lóe lên trong mắt Đường Tử Dự: “Tôi chưa lên đại học, tốt nghiệp cấp ba xong thì ra ngoài làm việc.”

Ánh mắt cô nhìn xa xăm, giọng nói có chút ngại ngùng, giống như sợ bị người khác chế giễu.

“Điều kiện trong nhà không cho phép, tôi cũng không tiếp tục đi học nữa.” Lâm Chi Nam nhẹ giọng nói: “Chẳng qua chờ tôi tích góp đủ tiền, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trở lại trường.”

Đã hạ quyết tâm giả trang thanh thuần, dứt khoát làm bạch liên hoa vô hại nhất.

Nếu như nói vừa rồi Đường Tử Dự bảy phần nghiền ngẫm ba phần thăm dò, nghe những lời đó của Lâm Chi Nam, hứng thú biến thành 10 phần.

Ngay cả ánh mắt anh ta cũng giống như chim ưng, tính công kích rất mạnh.

Bởi vì.

Hoa dại thanh thuần ven đường là thứ mà đàn ông muốn hái nhất, bọn họ không có bối cảnh, gia thế, chưa thấy qua dụ hoặc, rất dễ bắt đến tay, không cần chịu trách nhiệm, thậm chí ngay cả dây dưa trong trường cũng không cần.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Đường Tử Dự đã cảm thấy cô gái bên cạnh như đóa hoa hồng phù du, dễ như trở bàn tay, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng hơn không ít.

“Cô cố gắng như thế nhất định là làm được thôi.”

Anh ta cổ vũ: “Có gì cần giúp thì cứ tìm tôi.”

Đường Tử Dự dừng một chút lại nói: “Chỉ cần cô cần, tôi đều ở đó.”

Câu nói phía sau vô hạn mập mờ.

Hừ…

Trong lòng châm chọc, nhưng trên mặt Lâm Chi Nam lại mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe đua màu bạc chậm rãi đi vào, nghe tiếng máy là biết chiếc xe hiếm thấy trên thị trưởng.

Lúc đến gần, Lâm Chi Nam chú ý đến logo.

… Porsche.

Tim cô đập thình thịch, hôm nay là ngày gì thế?

Trong lúc Lâm Chi Nam đang buồn bực, đã thấy Đường Tử Dự vẫy tay chào hỏi: “Anh Đình.”

Rõ ràng là quen biết.

Xe dừng phía trước bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Cậu không lên lớp đến đây làm gì?”

Bãi đậu xe hơi tối, Lâm Chi Nam chỉ có thể xuyên qua nửa khe hở nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông, cùng với ngón tay đặt trên đầu gối đang không ngừng gõ nhẹ.

“Đi cùng với một người bạn đến băng bó vết thương.” Đường Tử Dự cười hỏi: “Anh Đình thì sao?”

“Lần trước ông nội tôi còn nhắc đến cậu, thuận tiện coi cầu trở thành đối tượng điển hình để phê bình tôi.”

Giang Đình không để ý đến anh ta, chỉ là nghe thấy chữ bạn thì cau mà.

Chữ bạn trong miệng Đường Tử Dự, xen lẫn ý vị không cần nói cũng biết.

Lúc này Giang Đình mới đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh Đường Tử Dự, theo đó là lời giới thiệu.

“Cô ấy tên Lâm Chi Nam, bạn của tôi.”

Động tác xoay người của Đường Tử Dự khiến cho ánh sáng nhu hòa vừa hay rơi trên mặt anh ta, lông mi buông xuống, che đi u ám.

Giang Đình ngước mắt, khoảng cách không tính là gần lại khiến Lâm Chi Nam cứng đờ.

Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông nhìn cô, đồng tử đột nhiên co rụt.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt lạnh nhạt trở nên mãnh liệt và nguy hiểm.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, lại như thường.

Lâm Chi Nam cau mày, sao anh ta phải nhìn cô như thế?



Các tiên tử đoán xem hai người kia ai mới là nam chính…