Chương 8: Chạy trốn 3

Chương 8: Chạy trốn 3

Năm 17 tuổi, cô không trốn thoát được huyện thành này, nhưng 18 tuổi thì được.

Lâm Chi Nam rưng rưng vẫy tay tạm biệt Diệp Thanh, hai bóng dáng càng ngày càng cách xa, Diệp Thanh trơ mắt nhìn bóng dáng màu đỏ kia khuất dần, chậm rãi thành hư vô.

“Thanh Thanh!”

Trong lúc hai mắt đẫm lệ, Diệp Thanh nghe thấy Lâm Chi Nam đang gọi mình.

Trên con phố dài, giọng của thiếu nữ giống như lợi kiếm xuyên thẳng qua, phá vỡ hắc ám vô tận.

“Mình nhất định sẽ nghĩ cách tiếp tục đến trường!” Tuyệt đối tuyệt đối không giao vận mệnh của mình vào trong tay người khác.

Cách con đường nhìn nhau, Lâm Chi Nam đã sớm không nhìn thấy gương mặt kia, cô nghẹn ngào: “Cậu phải cố gắng lên, người bạn duy nhất của mình.”

Lâm Chi Nam nói xong câu này thì chạy như bay, xách váy đỏ rời đi.

Sau khi đi vào nhà ga, người mặc đồng phục cầm loa hét: Còn năm phút nữa là chuyến xe đi Xuyên Tây sẽ tự động đóng cửa, người chưa soát vé nhanh đi về phía trước.

Mà cửa soát vé có một đám người đứng xếp hàng, hiển nhiên là chờ chuyến xe sau đấy.

Lâm Chi Nam đội mũ gắng sức hướng về phía trước, còn nửa tiếng nữa tàu mới rời ga, cô không dám ôm bất kỳ may mắn nào, xe buổi sáng mới an toàn.

Soát vé là một chàng thanh niên 20 tuổi, sau khi cầm tấm vé của cô thì mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Chi Nam cong môi cười một tiếng, chàng thanh niên kia ngơ ngác trả vé về.

Cô thở phào một hơi, đang chuẩn bị xách theo balo chuẩn bị đi xuống, đột nhiên một tiếng hét khàn vang vọng cả đại sảnh.

“Lâm Chi Nam!”

Âm điệu quen thuộc khiến sống lưng Lâm Chi Nam cứng đờ, cô đột nhiên quay đầu, người đàn ông vừa mới tiến vào đại sảnh liều mạng chạy qua bên này, ánh mắt âm trầm, trán rướm máu càng làm cho anh ta thêm mấy phần đáng sợ.

Xong rồi xong rồi, anh ta đến rồi.

Đầu óc Lâm Chi Nam ong ong.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bóng dáng chạy như bay kia, từ phía sau anh ta mấy chục mét còn có mấy người đàn ông cao to, hiển nhiên là cùng đuổi đến bắt người.

Một trăm đôi mắt đảo tới đảo lui trên người cô gái và người đàn ông, muốn nhận ra xem bọn họ là ai.

Đúng lúc này, chỉ thấy cô gái mặc váy đỏ lấy ra một xấp giấy ném lên bầu trời, giống như hoa rơi.

Ngửa đầu nhìn lên, vô số nhân dân tệ giống như giấy lả tả rơi xuống.

“Tiền này là thật đấy.”

Không biết là ai hét lên một tiếng, đám người lập tức nhốn nháo, toàn trường lao đến chỗ cửa soát vé, chen lấn như nêm cối.

Liên Thắng chửi thầm một câu, thật vất vả lắm mới chen ra được một con đường trong đám người, tay chống lên lan can nhảy xuống.

Lúc chạy đến thông đạo, bóng người màu đỏ đang chật vật ngã sấp xuống cầu thang, cách xa nhau không đến trăm mét.

Đồng tử Liên Thắng co rụt lại: “Lâm Chi Nam, con mẹ nó, em còn dám chạy!”

Cô dám chứ, sao lại không dám.

Vì tự do, cái gì cô cũng dám làm, cho dù trẹo chân vẫn lảo đảo chạy xuống cầu thang, ba bước thành một bước.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, thậm chí Lâm Chi Nam còn nghe được tiếng thở dốc sau lưng, còn cả tiếng bước chân nữa.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.