Chương 1: Tuyển diện thủ( trai lơ - nam điếm)

"Điện hạ, công chúa Ngọc Chân lại đưa thϊếp mời tới đây."

Nữ quan Hòa Tú mặc y phục màu xanh lá cúi đầu hướng về phía trưởng công chúa Vĩnh Gia, Tư Mã Thanh Quan đang đọc sách nói.

"Đứa nhỏ kia hiện tại còn chưa hết hy vọng? Tháng này đã là lần thứ mấy đưa thϊếp tới đây?”

Tư Mã Thanh Quan cũng không ngẩng đầu lên, tiện tay lật qua một trang, thản nhiên nói.

"Lần thứ năm."

Hòa Tú vụиɠ ŧяộʍ liếc Tư Mã Thanh Quan một cái, thấy nàng vẫn bình yên đọc sách, lập tức cũng nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

"Điện hạ, nếu công chúa Ngọc Chân đã muốn mời ngài đi dự tiệc như vậy, không ngài bằng đi một chuyến đi."

"Ngươi cũng không phải không biết nàng muốn ta qua là để làm gì."

Tư Mã Thanh Quan buông quyển sách trong tay xuống.

Hòa Tú từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tư Mã Thanh Quan, sớm đã biết được thói quen của nàng.

Thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, liền tiến lên vuốt ve thái dương cho nàng.

"Không phải Hòa Tú lắm lời. Mấy ngày trước bệ hạ muốn tứ hôn cho ngài, ngài từ chối. Hiện giờ công chúa Ngọc Chân muốn tặng người cho ngài giải sầu, ngài cũng không muốn.”

Tư Mã Thanh Quan vẫn nhắm mắt dưỡng thần như trước, không có ý cắt đứt Hòa Tú.

"Đã bao nhiêu năm trôi qua. Trong lòng ngài còn chưa buông xuống sao? Mấy năm trước còn tốt, ngài còn giáo dưỡng Ngũ hoàng tử. Bên cạnh tốt xấu gì cũng có thể giải sầu cho ngài. Nhưng hiện tại Ngũ hoàng tử cũng đã trưởng thành. Ngài thì vẫn còn một mình. Ta làm nô tỳ nhìn mà trong lòng cũng không có tư vị.”

Tư Mã Thanh Quan nghe Hòa Tú lải nhải, chính là muốn nàng đến yến hội của công chúa Ngọc Chân chọn một diện thủ(nam điếm).

Nàng nhịn không được mà muốn đem đề tài chuyển đi.

"Đúng vậy, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, Đồng Nô đều đã trưởng thành. Ta cũng già rồi.”

"Điện hạ nói cái gì vậy? Ngài bất quá mới hai mươi mấy tuổi, cuộc sống sau này còn rất dài.”

Hòa Tú thở dài, tiếp tục khuyên nàng.

"Phò mã của công chúa Ngọc Chân mất vào năm ngoái, khi đó nàng ấy thương tâm biết bao nhiêu, ngài cũng không phải không biết, hiện tại không phải cũng ôm phải ôm trái rất khoái hoạt sao? Cả đời bất quá ba vạn sáu ngàn năm trăm ngày, ngài cần gì phải vì giận dỗi mà đối với mình như vậy.”

"Được rồi, được rồi. Ta đi còn không được sao. Ngươi đừng cằn nhằn nữa, cẩn thận chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành bà già.”

Tư Mã Thanh Quan đứng dậy, nàng thật sự chịu không nổi.

Bất quá là chọn một tên diện thủ, có cái gì khó đâu?

Chỉ cần có thể ngăn được cái miệng của Hòa Tú lại, chính là mười tên diện thủ nàng cũng nuôi được.

Tư Mã Thanh Quan nói đi là đi thật, chưa bao giờ dây dưa.

Nàng để Hòa Tú hầu hạ thay một thân xiêm y mới, lại ngồi lên xa giá (xe ngựa của vua) mà Hòa Tú đã sớm sai người chuẩn bị xong, không quá nửa canh giờ đã đến Liễm Tú Viên của công chúa Ngọc Chân.

"Cô cô."

Xa giá của Tư Mã Thanh Quan vừa ra khỏi biệt viện Thượng Dương, đã có hạ nhân thông báo cho công chúa Ngọc Chân.

Lúc này nàng ấy đã sớm ở cửa Liễm Tú Viên chờ vị tiểu cô cô này của mình.

"Trì Doanh."

Tư Mã Thanh Quan được Hòa Tú dìu xuống xe ngựa.

Khuê danh của công chúa Ngọc Chân là Trì Doanh, là trưởng nữ của hoàng huynh của Tư Mã Thanh Quan.

"Cô cô hôm nay thế nhưng cũng coi như đã nghĩ thông suốt, không uổng công ta đưa thiệp mời nhiều lần như vậy."

Ngọc Chân tiến lên ôm lấy cánh tay phải của Tư Mã Thanh Quan, Hòa Tú thấy thế thì lui ra sau vài bước, chậm rãi đi theo phía sau các nàng.