Chương 1.1: Tu tiên không vui bằng dưỡng lão

“A Ly ca ca, cuối cùng muội cũng tìm được huynh rồi.”

Bàn tay ngọc của nữ hài nắm chặt lấy cổ tay nam nhân, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày đêm mong nhớ trước mặt, hai mắt lấp lánh như ánh sao trời, tất cả tình cảm ái mộ của nàng đều thể hiện ra ngoài.

Nam nhân nhìn cổ tay rồi nhíu mày, lặng yên rút tay về: “Lạc Khê, muội. . .”

Chưa nói dứt lời, hắn ta đã nhìn thấy thân ảnh màu tím nhạt cách đó không xa, thiếu nữ kia cũng đang nhìn sang bên này, khuôn mặt thiếu nữ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Lạc Khê, muội đi dạo một mình trước nhé, ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm.” Nam nhân nói hết sức khách khí và xa cách, sau đó liền đuổi theo thân ảnh màu tím kia: “Nam Chi cô nương”

Cùng lúc đó, nữ hài cùng nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ đối diện, lại nhìn khuôn mặt ôn nhu của trúc mã, nữ hài liền tức giận: “Hồ ly tinh, chỉ biết câu dẫn A Ly ca ca? Đúng là không biết xấu hổ!”

Hôm nay là ngày Huyền Ngọc Môn tuyển chọn đệ tử, thanh âm nàng cũng không nhỏ dẫn tới không ít ánh mắt nhìn về phía bên này.

Nam Cung Ly cảm nhận được tầm mắt xung quanh nhìn lại, còn nghe thấy lời vừa rồi của Lạc Khê, hắn có chút phẫn nộ.

Trước đây lén lút chiều chuộng nàng ta một chút không sao, nhưng hiện giờ nhiều người vây xem như thế mà nàng ta cũng không biết thu liễm một chút?

Hắn ta thấy Lạc Khê hùng hổ đi đến, giơ tay định tát thiếu nữ đang đứng bên cạnh.

Đôi mắt Nam Cung Ly chợt lóe, hắn ta theo bản năng dùng thân thể che chở cho Mộ Nam Chi.

“Aaaaa.”

Bàn tay không giáng xuống như trong dự đoán, hắn ta trợn mắt thấy Lạc Khê đột nhiên té ngã trên mặt đất.

“Á, đầu ta đau quá, không biết hòn đá cản đường nào làm vướng chân bà đây.”

Lạc Khê che trán lại, nàng làm nhảm như người bị dăm ba truyện tiên hiệp đầu độc vậy.

“Thế quái nào, đi trên vỉa hè cũng có thể vấp ngã vậy. . .”

Nàng đứng lên, theo thói quen vỗ tro bụi trên người, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ra.

“Ngươi. . . ngươi. . . ngươi. . .” Lạc Khê không biết lý do tại sao, nàng chỉ có thể nhìn cặp nam nữ cách nàng gần nhất không nói nên lời. “Ta. . . ta. . .ta. . .”

Hai người đối diện cũng không lên tiếng.

Nhìn thế quái nào cũng thấy cảnh tượng này quen quen?

“A Ly, ngươi không sao chứ?”

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu, “Không có việc gì, Lạc Khê được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình mới như vậy, nàng không cần phải để tâm.”

Lạc Khê nghệch ra vài giây, rồi mới phản ứng được tình cảnh hiện tại của bản thân, nàng đây là xuyên qua à?

Nàng chợt hiểu ra, “Thì ra là thế!”

Màn trước mặt là cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình tu tiên [Ta Là Đoàn Sủng Của Tiểu Sư Muội], tình tiết nữ phụ Lạc Khê gặp trúc mã ở Huyền Ngọc Môn.

Nữ phụ đáng thương tâm niệm đoạn tình cảm không thể nói ra với trúc mã, lại tự làm bản thân tủi thân.

Lạc Khê giương mắt đánh giá Mộ Nam Chi, gương mặt trái xoan, mắt hạnh, là tiêu chuẩn của một đại mỹ nhân. Nàng ta diện một bộ đồ màu tím nhạt, càng làm cho nàng ta trông dịu dàng và xinh đẹp động lòng người.

Nhìn sang Nam Cung Ly bên cạnh, hắn ta là trúc mã của nguyên chủ, lớn lên tuấn tú lịch sự, lại là đại đệ tử thủ tịch* của Huyền Ngọc Môn, làm cho khí chất của hắn càng thêm siêu phàm thoát tục.

(Đệ tử thủ tịch: Đệ tử được đích thân sư phụ chỉ dạy)

Chỉ có thể nói là, không hổ là nữ chính, con cá trong ao của nàng ta cũng phải tuấn tú như vậy.

Chính xác, đây là tiểu thuyết ngôn tình. Ao cá của nữ chính quả thật không phải tầm thường, chỉ đáng thương cho nguyên chủ chỉ là nữ phụ, lại có kết cục vô cùng thê thảm.

Trúc mã Nam Cung Ly làm nàng đau lòng còn chưa đủ, về sau còn vì giúp đỡ nữ chính mà đem nguyên chủ cầm tù, để cho Yêu vương Phi Nguyệt đem nàng huyết tế để nữ chính được phi thăng.

Con người mà hành động như này à?

Lạc Khê bóp cổ tay rồi thở dài, cúi đầu nhìn xiêm y của bản thân, thế mà cũng là màu tím, nhịn không được mà nhíu mày “Sao thảm vậy cơ chứ?”

Nam Cung Ly nhìn Lạc Khê trước mặt thì chỉ biết lắc đầu rồi thở dài, hắn ta cũng không biết tình hình này là thế nào. Nhưng bất kể ra sao thì Lạc gia cùng Nam Cung gia trước nay đều có qua lại, lúc này cũng không phải lúc làm mất mặt trưởng bối hai bên, chỉ vì nàng ta mà ảnh hưởng tới quan hệ hai gia tộc thì không đáng.

Hắn ta nén lại sự khó chịu, vừa tính mở miệng nói vài câu tốt đẹp thì bị đôi mắt đen trước mặt nhìn chằm chằm.

“Nam Cung công tử, Mộ tiểu thư! Vừa rồi có chút mạo phạm hai người, xin lỗi! Cáo từ!’’

Ngữ khí Lạc Khê chân thành tha thiết làm cho bọn họ nhìn không ra khuyết điểm gì, nói xong nàng cũng không quay đầu lại, chỉ để lại cho bọn họ một bóng hình tiêu sái.

“Chúng ta cũng phải đi thôi, sư phụ chờ nàng cũng lâu rồi.” Nam Cung Ly nhịn lại sự khó chịu trong lòng rồi cùng Mộ Nam Chi lên núi.