Chương 1: Sau khi xuyên một thời gian

Mấy ngày gần đây cơ thể của tôi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu điều kỳ lạ.

Người bình thường thì sẽ không thể đọc được suy nghĩ, nhưng mà tôi thì có thể.

Nhưng chỉ đọc được suy nghĩ của Trình Lâm.

Trình Lâm là “em gái” trên danh nghĩa của tôi. Cô ấy là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Trình, còn tôi chỉ là một thứ đồ giả.

Ngày đón Trình Lâm về, cha mẹ và anh trai vừa ôm cô ấy vừa khóc như mưa, mà tôi chỉ đứng một bên, cô đơn giống như một người ngoài cuộc.

Từ ngày đó trở đi, tôi đã biết mình không thể sống tùy hứng như trước đây được nữa.

Bởi vì mọi người bắt đầu vây quanh muốn bù đắp cho Trình Lâm, còn thân phận của tôi trong ngôi nhà này chẳng khác nào một vật trang trí.

Trình Lâm ghét tôi vì tôi là kẻ giả mạo, lại còn tu hú chiếm tổ chim khách trong suốt mười mấy năm trời. Trình Lâm ở bên ngoài mưu sinh khổ sở, còn tôi sống trong biệt thự, chăn ấm nệm êm không phải lo lắng điều gì.

Chuyện này thì tôi hiểu rất rõ, cũng không tủi thân hay bất mãn gì đối với thái độ của Trình Lâm.

Cha mẹ và anh trai thuộc về cô ấy, thậm chí ngay cả Phong Diên - người đã đính hôn từ nhỏ với tôi - cũng đến lúc nên trả lại cho cô ấy rồi.

Gần đây Trình Lâm thường xuyên ghé thăm Phong gia, đến khi về nhà lại đứng trước mặt tôi khoe khoang liên tục, nào là bác trai bác gái đều rất yêu quý cô ấy, Phong Diên đối xử với cô ấy cũng rất dịu dàng. Tóm lại là, trên dưới nhà họ Phong đón tiếp Trình Lâm cực kỳ chu đáo nồng nhiệt.

Tôi phát hiện người anh trai thân thiết nhiều năm cũng bắt đầu ấp úng mỗi khi nhìn thấy tôi.

Cuối cùng vẫn là mẹ đi tìm tôi trước "Ương Ương con xem, con bé Tiểu Lâm có vẻ thật lòng với Phong Diên, mấy ngày nay hôm thì nó đan khăn quàng cổ, hôm thì nó cặm cụi làm bánh điểm tâm. Nếu năm xưa Tiểu Lâm không bị thất lạc ở bên ngoài, có lẽ người đính hôn với Phong Diên phải là nó mới đúng..."

Bà ấy còn chưa dứt lời thì tôi đã nói ngay:

"Mẹ, chỉ cần em ấy thấy hạnh phúc là được rồi."

Mẹ tôi đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi áy náy "Con ngoan, đợi một thời gian nữa mẹ sẽ để ý mấy cậu thanh niên ưu tú giúp con, chắc chắn sẽ không để con chịu thiệt thòi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng bây giờ ai mà không biết thân phận của tôi ở Trình gia là khó xử như thế nào, mấy thanh niên giỏi giang ưu tú muốn tránh tôi còn không kịp.

Mà thôi quên đi vậy, tôi vốn cũng không có ý định sống dựa vào đàn ông.