Chương 1: Xuyên không rồi

Sáng sớm khoảng 5 giờ, trải qua một buổi tối an tĩnh, cả thôn dần được đánh thức bởi tiếng gà gáy sáng, làn khói bếp bốc lên từ vài ngôi nhà hay những tiếng gọi nhau như có như không, văng vẳng mà dường như náo nhiệt.

“Oa oa…”

Trong một căn phòng ẩm thấp đắp bằng bùn đất vang lên tiếng trẻ con khóc. Trần Ái Ân từ lóng ngóng đến thuần thục mà ôm đứa bé đang khóc thút thít không ngừng vào trong ngực, tay vỗ vỗ lưng đứa bé dỗ dành. Dần dần, tiếng khóc nhỏ đi không ít.

Là thành viên thuộc đảng cú đêm, Trần Ái Ân thật sự không theo nổi thói quen dậy sớm của người dân thập niên 70. Cô một bên ngáp dài, một bên giúp đứa nhỏ thay cái tã ướt nhẹp.

“Ái Ân ơi, dậy chưa con?”

“Mẹ vào đi ạ.”

Mẹ Trần lắc đầu, từ khi con bé này sốt cao một trận rồi lành bệnh đến giờ, so với trước khi mà nói thì lười hơn nhiều.

Mặt trời đã lên đến mông rồi mà còn để bà phải kêu rời giường.

Đổi tã cho đứa nhỏ xong, Trần Ái Ân tỉnh ngủ không ít, cô cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm của thằng bé: “Con trai, chào buổi sáng.”

Được hầu hạ thoải mái, thằng bé hướng Trần Ái Ân tươi cười, nhi nha bày tỏ mình đói bụng, muốn ăn. Nếu không nhanh cho ăn, cu cậu lại há miệng khóc to.

Vừa thấy vậy, Trần Ái Ân vội vàng ôm đứa nhỏ chạy ra phòng ngoài. Trẻ con không khóc thì là thiên thần, chứ há miệng gào to thì chính là ác ma đó!

“Mẹ ơi, sữa mạch nha của Dương Dương mẹ đã pha chưa ạ?”

“Pha rồi, trên bàn nhà chính đấy. Không thấy hả?

“Con thấy rồi.”

Cầm lấy sữa mạch nha đã được mẹ Trần pha sẵn, Trần Ái Ân từng chút từng chút đút cho thằng bé ăn. Nhìn căn phòng lụp xụp, dưới lòng bàn chân là lớp nền được làm từ bùn đất mềm mại, Trần Ái Ân lần thứ 108 thở dài: Làm sao mà lại để cô trọng sinh tới thập niên 70, biến thành Trần Ái Ân này hả trời!

Ở hiện đại, Trần Ái Ân họ Từ, gọi là Từ Ái Ân.

Từ Ái Ân công việc không tồi, đầu óc linh hoạt, lại được cấp trên trọng dụng, năng lực nghiệp vụ cũng cao. Làm việc chưa tới một năm, lương hàng năm đã lên tới 30 vạn.

Vì vậy, cô ăn mặc cần kiệm, dùng hai năm tiền lương đặt cọc mua một căn nhà nhỏ, ở thành phố lớn định cư.

Vừa có công việc vừa có nhà riêng, bố mẹ liền bắt đầu giục Từ Ái Ân nhanh chóng tìm bạn trai rồi lấy chồng sinh con. Thành phố lớn không tìm được người thích hợp? Không sao cả, về quê, ở quê có rất nhiều thanh niên tốt bằng lòng cùng Từ Ái Ân tiếp xúc làm quen lắm đó.

Từ Ái Ân tỏ vẻ, tiền, cô tự kiếm được, nhà, cô có một căn. Gả chồng kết hôn gì đó, không khéo có khi cô lại còn phải gánh thêm một cục nợ, vậy thì lấy chồng mà làm gì?

Chỉ đơn thuần vì “làm” sao?

Không đợi Từ Ái Ân suy nghỉ cẩn thận xem đàn ông có ích lợi gì với cuộc sống của mình, vừa mở mắt, cô liền biến thành Trần Ái Ân – đứa con gái bị sốt cao của nhà ông Trần ở xã Hồng Kỳ, thập niêm 70.

Nghĩ đến bản thân từ 28 biến trở về 18 tuổi, Trần Ái Ân phát huy tinh thần AQ bất diệt mà nghĩ, trẻ hơn mười tuổi, cô cũng xem như là có lời đi?

À đúng rồi, cô còn lời thêm một cái nữa chính là, biến trở về 18 tuổi không tính, cô nhảy qua giai đoạn tìm hiểu làm quen, trực tiếp lượm không một thằng con, vinh quang mà lên chức “mẹ”.

“Cho anh ôm một cái.”

Chờ Trần Ái Ân đút xong sữa mạch nha, anh song sinh của cô xoa xoa ghèn đi tới, đem thằng bé ôm đi.

“Em gái à, sao anh cảm thấy mày mới chăm Dương Dương chẳng mấy hôm mà nó càng ngày càng béo, càng ngày càng xinh ra thế nhỉ?

Vừa nói Trần Bảo Quốc vừa xoa bóp làm Dương Dương lộ ra nọng cằm, sờ vào thật sướиɠ tay.

“Đừng có đùa.” Trần Ái Ân vỗ Trần Bảo Quốc một cái.

“Dương Dương mà khóc anh dỗ nổi không?”

Tưởng tượng đến cảnh Dương Dương khóc lên, cả nhà chỉ có Trần Ái Ân dỗ được, bản thân mình thì càng ôm thằng nhỏ càng khóc dữ hơn, Trần Bảo Quốc sợ hãi mà đem đứa nhỏ trả cho Trần Ái Ân:

“Em à, mày nói thật đi, mày bằng lòng nghe lời ba mẹ, cùng ba của Dương Dương kết hôn, làm mẹ kế của Dương Dương hả?”

Anh đã để ý mấy hôm nay, Ái Ân đối với Dương Dương đặc biệt tốt, chẳng khác nào con ruột.

Ái Ân là em gái duy nhất của anh, Trần Bảo Quốc cảm thấy em gái mình tuổi trẻ xinh đẹp, còn tay chân nhanh nhẹn như vậy mà phải gả cho lão nam nhân Lâm Kiến Quốc kia thì thiệt thòi quá.

Trần Ái Ân có chút ngoài ý muốn: “Anh… Không phải là rất sùng bái quân nhân, còn muốn nhập ngũ làm lính hả?”

Ba Trần mẹ Trần sở dĩ muốn cô làm mẹ kế Dương Dương, còn đem Dương Dương về cho cô nuôi cũng là vì để lót đường cho đứa con trai Trần Bảo Quốc này.

Nghe nói ba của Dương Dương ở bộ đội làm đến bài trưởng, gần đây còn lập công, vậy nên muốn giúp “anh vợ” an bài vị trí cũng không phải là chuyện khó.

“Dù là thế cũng không thể mang em gái ruột của anh mày đi đổi được.”

Trần Bảo Quốc tức đến đỏ mặt: “Em à, mày đừng quản ba mẹ nghĩ thế nào, không làm lính thì không làm lính. Anh mày cũng không hiếm lạ.”

Trần Ái Ân vui mừng mà cười cười: “Anh yên tâm đi, em đảm bảo không làm bậy. Đây cũng là ý tưởng một phía của ba mẹ thôi. Em đoán ba của Dương Dương chưa chắc đã đồng ý đâu. Muốn em hỗ trợ nuôi Dương Dương thì không thành vấn đề, dù sao đó cũng là con trai của chị Ái Trạch mà.”

Ba của Dương Dương là đàn ông con trai, không giỏi chăm trẻ con. Cô chăm giúp, cũng coi như giúp một cái ân lớn.

Nếu muốn trao đổi, cũng chưa chắc một hai phải hy sinh hôn nhân của cô.

Ở thời hiện đại, Từ Ái Ân chính là phải có quyết tâm rất lớn mới gánh được áp lực giục cưới trong nhà mà sống độc thân.

Vậy nên không có đạo lý mới xuyên qua tới liền vì ông anh song sinh muốn có danh ngạch nhập ngũ mà đem bán chính mình được.

Nhắc tới mẹ của đứa bé, Trần Ái Ân không khỏi thở dài, mệnh hai mẹ con này thật khổ.