Chương 13

Bởi vì Từ Lệ Anh làm ầm ĩ, hôm nay Trần gia ăn cơm chiều đều muộn hơn các nhà khác.

Cơm trong chén mới ăn được một nửa, ngoài cổng đã vang lên: “Xin hỏi, đây có phải là nhà Trần lão nhị không?”

Ba Trần: “Ai thế, sao lại tới nhà giờ này,”

Giờ này nhà ai không ăn cơm chứ. Chỉ có cái loại người đi ăn chực mới chọn giờ cơm mà đến nhà người khác thôi.

“Con ra xem nhé?” Trong nhà, Trần Ái Ân là làm việc ít nhất, cũng nhẹ nhàng nhất; cô buông chén đũa, ra mở cửa, sau đó liền thấy một người đàn ông cao lớn lại xa lạ, “Xin hỏi… Anh là ai, hình như anh không phải người trong đội sản xuất chúng tôi.”

Nguyên chủ đối với người đàn ông trước mặt này, một chút ấn tượng đều không có.

Bởi vì đối phương tương đối cao, phỏng chừng phải hơn 1m8. Trần Ái Ân chỉ cao 1m6, vóc dáng nho nhỏ, cô nhịn không được lui về phía sau một bước, muốn tránh đi khí tràng của người đối diện.

Trời sẩm sẩm tối, gần như mặt trời đã khuất bóng, Lâm Kiến Quốc căn bản không thể thấy rõ đối phương trông như thế nào. Anh chỉ lờ mờ trước mắt là một cô gái nhỏ có giọng nói không tồi, nghe như tiếng chim hót. Hơn nữa, trong một bóng tối, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng, long lanh như sao trời.

“Em là Trần Ái Ân?”

Hả? Có quen biết à? “Đúng vậy, tôi là Trần Ái Ân, anh là ai?”

“Anh là…” Lâm Kiến Quốc sờ dây lưng, “Anh là Lâm đại ca của em, có con là… Lâm Hướng Dương. Nghe nói tên này cũng là em đặt cho?”

Đứa bé mới sinh, Ái Trạch cũng không còn. Anh một thanh niên vụng về, lo cho chính mình còn tàm tạm, chứ chăm sóc một đứa bé mới sinh còn chưa cai sữa thì hoàn toàn bất lực. Rơi vào đường cùng, đành phải đem hài tử đưa đến nhà mẹ đẻ Trần Ái Trạch.

Sự tình phát sinh dồn dập, mọi chuyện xử lý quá vội vàng. Chờ đến khi tiễn đứa bé đi rồi, Lâm Kiến Quốc mới nhớ tới mình còn chưa kịp đặt tên cho thằng bé. Chờ đến khi lại nhận được tin tức của đứa nhỏ, thì cậu nhóc đã được Trần Ái Ân đặt tên là Lâm Hướng Dương.

Nam chủ?!

“Là anh à, anh vào nhà đi. Anh là tới thăm Dương Dương nhỉ, Dương Dương lúc này đang tỉnh đấy.”

Mở cửa cho Lâm Kiến Quốc vào, Trần Ái Ân mới nói, “Ba mẹ, ba Dương Dương tới này.”

Người nhà họ Trần đều rất bất ngờ. Dương Dương tới nhà bọn họ đã hơn hai tháng, Lâm Kiến Quốc trừ gửi đồ tới thì cơ hồ không nghe hỏi han gì tới đứa nhỏ Dương Dương. Hôm nay sao lại đột nhiên muốn đến tới thăm nó?

Mẹ Trần đứng lên, xới một chén cơm đưa cho Lâm Kiến Quốc: “Giờ này mới tới, chắc là đói bụng rồi nhỉ? Có chuyện gì thì chờ ăn no lại nói.”

Gặp mặt Lâm Kiến Quốc, người Trần gia đều có chút xấu hổ.

Trần gia tuy rằng nhận nuôi Trần Ái Trạch, nhưng Trần Ái Trạch còn sống thì Trần gia bọn họ mới được xem như nhà mẹ đẻ của Trần Ái Trạch. Hiện giờ Trần Ái Trạch đã mất, Lâm Kiến Quốc lại chỉ mới đến Trần gia lần thứ hai, hai bên đều lạ lẫm. Nếu kêu Lâm Kiến Quốc là con rể, mẹ Trần lại sợ Lâm Kiến Quốc chê cười bà mặt dày.

“Mẹ, Ái Trạch gọi người là mẹ, mẹ cũng chính là mẹ của con, bà ngoại của Dương Dương. Mẹ cứ gọi con là Kiến Quốc. Cảm ơn mẹ.” Lâm Kiến Quốc thật sự rất đói bụng, do dự một chút, liền nhận chén. Anh lùa ba cái liền ăn hết một chén cơm, làm Trần Bảo Quốc nhìn đến trợn mắt há mồm.

Là một chén cơm như nhau, sao Lâm Kiến Quốc lùa hai ba cái liền ăn xong rồi?

Mẹ Trần nhìn tình huống này, ghé vào bên tai Trần Ái Ân hỏi: “Cơm còn đủ không?”

Trần Ái Ân không rõ lắm lượng cơm của Lâm Kiến Quốc: “Hay là, con vào nấu thêm một chút?”

“Đi đi.”

Được Trần mẹ phê chuẩn, Trần Ái Ân dứt khoát rửa sạch mấy củ khoai tây, cắt đôi cắt ba rồi đổ nước vào, thêm chút muối nấu lên. Chờ khoai tây chín, Trần Ái Ân lại cắt một mâm rau ngâm nhà mình tự muối, đem đến trước mặt Lâm Kiến Quốc: “Không kịp chuẩn bị gì, anh ăn tạm đi.”

Lâm Kiến Quốc sờ sờ mũi, anh cứ có cảm giác cô em vợ Trần Ái Ân này thái độ hình như có chút là lạ, giống quả ớt cay nhỏ. Không tính lần trước tới, hôm nay anh mới lần đầu gặp mặt Trần Ái Ân, anh đắc tội với cô lúc nào?

Chờ Lâm Kiến Quốc ăn uống no đủ, Trần Ái Ân mới đem Dương Dương thả vào lòng ngực Lâm Kiến Quốc: “Dương Dương.”

Trong lòng ngực mềm mại, cảm giác đứa nhỏ yếu ớt như không xương làm cho một đại nam nhân như Lâm Kiến Quốc tức khắc có loại cảm giác quẫn bách, chân tay luống cuống. Em bé mềm như vậy sao, có khi nào lỡ ôm một cái liền bị thương?

Dương Dương không thoải mái mà xoắn thân mình, móng vuốt nhỏ ú thịt vẫn luôn tự cào cào mặt mình, ngọ nguậy giống như sâu lông, thực nhanh cu cầu liền kêu lên i i nha nha.

Trần Ái Ân nhấp nhấp miệng, không thể không tiến lên: “Em bé không thể bế như vậy được, anh ôm thế kia, Dương Dương sẽ không thoải mái. Dùng tay đỡ lấy cổ bé, nâng mông nhỏ của nó lên, như thế. Cánh tay anh banh lên cứng còng như vậy làm gì, thả lỏng. Anh cứ cứng nhắc như thế, Dương Dương không khóc là đã cho anh mặt mũi rồi đấy.”

Nói rồi Trần Ái Ân cũng không khách khí, hướng cẳng tay Lâm Kiến Quốc đập “bép bép” hai cái.