Chương 14

Hai phát tát tay đột ngột này khiển những người trong phòng, dĩ nhiên là trừ em bé Dương Dương ngây thơ vô tri và cô gái vừa ra tay đánh người, đều ngẩn ra.

Nhưng cũng may sau khi ăn hai cái đánh, Lâm Kiến Quốc ít nhất cũng học được làm thế nào để ôm ôm Dương Dương, thả lỏng cơ thể: “Đây là con trai con… Lâm Hướng Dương?”

Trần gia một nhà bốn người đưa mắt nhìn nhau, kỳ thật những lời này bốn người họ cũng rất muốn hỏi đó! Dương Dương rốt cuộc là con ai?

Ba Trần nhịn không được lấy ống điếu bằng trúc ra, nhét thuốc lá vào châm: “Ông già này liền ỷ vào lớn tuổi mà gọi anh một tiếng Kiến Quốc. Kiến Quốc à, Dương Dương cùng anh và… Ái Trạch là chuyện như thế nào?”

Vị quân tẩu đưa Dương Dương tới kia nói chuyện rất không rõ ràng. Một lúc thì nói Dương Dương không phải con của Kiến Quốc, một lúc lại bảo Ái Trạch muốn Kiến Quốc cưới Ái Ân. Người làm ba như ông, vì chuyện này mà tóc rụng không ít.

Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được chính chủ Lâm Kiến Quốc , ba Trần nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Lâm Kiến Quốc trầm mặc một chút: “Kỳ thật thời điểm Ái Trạch mang thai Dương Dương, thân thể đã không tốt. Lúc sinh thì bị hoảng loạn, lại chảy máu quá nhiều, không cứu thể cứu kịp.”

Trần ba gõ gõ ống điếu: “Người phụ nữ lần trước đưa Dương Dương tới có nói Dương Dương không phải là con ruột anh, chuyện này là thế nào? Con bé Ái Trạch tuy rằng không phải do tôi sinh ra,nhưng con tôi nuôi tôi rõ, nó tuyệt đối không có khả năng làm có lỗi chuyện với anh. Vậy thì vì sao lại có người đồn đại là Dương Dương không phải con anh!?”

Trần Ái Trạch qua đời khiến ba Trần thương tâm thật lâu, vài đêm không ngủ được.

Càng làm cho ông đau lòng cùng không tiếp thu được chính là, đứa cháu ngoại Dương Dương này sinh ra lại bị người ta hoài nghi, nói không phải con ruột của con rể lớn nhà ông. Như vậy khác nào nói, đứa con gái lớn ông nuôi bao lâu nay nhân lúc Lâm Kiến Quốc đi làm nhiệm vụ mà hồng hạnh xuất tường, cho Lâm Kiến Quốc đeo nón xanh?

Loại sự tình này, ở nông thôn bọn họ là đàn ông đều không thể nhịn, vậy thì làm sao Lâm Kiến Quốc có thể cam lòng chi tiền nuôi con của gã đàn ông khác đúng không?

Nhưng nếu thân thế Dương Dương không có vấn đề, thì sao người phụ nữ đưa Dương Dương tới lại truyền ra tin đồn xúc phạm người khác như vậy? Loại tin đồn động chạm này, dù Lâm Kiến Quốc không vì chính mình, thì cũng nên vì Ái Trạch và Dương Dương mà quan tâm một chút chứ?

Người nhà họ Trần một bụng nghi hoặc, hôm nay khó có được gặp Lâm Kiến Quốc, liền cấp thiết mà đem mấy vấn đề này đều giải quyết cho triệt để rõ ràng.

Lâm Kiến Quốc nhéo nhéo tay nhỏ mum múp thịt của Dương Dương: “Chuyện này con cũng là lúc sau mới biết. Ba, ba yên tâm, hiện tại đã không còn ai dám buôn chuyện của Dương Dương nữa rồi. Dương Dương chính là con ruột con, không sai được. Trong khoảng thời gian này, thật vất vả mọi người giúp con chăm sóc Dương Dương.”

Anh có thể thấy được, dù đã nghe những lời đồn đại đó, người Trần gia vẫn đối xử cực kỳ tốt với Dương Dương. Nếu không, làm sao nuôi được ra đứa nhỏ Dương Dương song cằm chứ.

Lại nhớ đến mấy đứa nhỏ ở trong quân khu, so ra đều không được nuôi tốt bằng Dương Dương đâu.

Nhìn thấy Dương Dương như vậy, Lâm Kiến Quốc một hơi thở dài nhẹ nhõm. Xem ra lúc trước anh vội vàng đưa ra quyết định là chính xác.

Nếu là Dương Dương xảy ra chuyện gì, anh thật sự không còn mặt mũi nào gặp hai người kia.

“Di nha.” Trong lúc Lâm Kiến Quốc suy nghĩ thất thần, kiên nhẫn của Dương Dương tuyên cáo phá sản. Cu cậu anh anh không ngừng, như thế nào cũng không chịu để cho Lâm Kiến Quốc ôm tiếp.

“Anh, đem Dương Dương ôm lại đây.”

“Tự mày tới mà ôm.” Con bé này không sợ, chứ hắn nhìn thấy Lâm Kiến Quốc trong lòng đã phát hoảng, “Mày vừa rồi…” Trần Bảo Quốc làm một động tác tát tay, “Hung dữ như vậy, tự mình lại ôm đi.”

“Oa!” Dương Dương chịu không nổi, mặt đỏ lên, cất giọng khóc đến đặc biệt thảm.

Cơ thể Lâm Kiến Quốc lại một lần nữa cứng đờ: “Sao vậy, sao mà nó khóc rồi, giờ phải dỗ thế nào?” Hỏi xong, Lâm Kiến Quốc đã mồ hôi đầy trán.

“Đưa cho mẹ.” Trần mẹ tiếp nhận Dương Dương từ tay Lâm Kiến Quốc, lập tức đem đứa bé chuyển tới trong ngực Trần Ái Ân.

Lâm Kiến Quốc đặc biệt muốn hỏi một câu, Dương Dương khóc, mẹ Trần không dỗ sao?

Ai ngờ được, đứa nhỏ Dương Dương mới vừa trong ngực anh còn oa oa khóc lớn, vừa đến tay Trần Ái Ân, tiếng khóc liền im bặp. Chỉ chớp mắt, Dương Dương đã “i i a a” trò chuyện không biết trời đất với Trần Ái Ân rồi.

Trần mẹ cười giải thích với Lâm Kiến Quốc: “Dương Dương tương đối thích dì nhỏ, vừa khóc lên, ngoài con bé nhà ta ra ai cũng đều không dỗ được.”

Lâm Kiến Quốc nói: “Vậy hẳn là do Ái Ân tốt với Dương Dương lắm, nên Dương Dương mới có thể thích Ái Ân như vậy.”

Trần mẹ kiêu ngạo mà gật đầu một cái, đúng vậy. Cho dù Dương Dương chỉ mới là một đứa nhỏ chưa cai sữa, cả nhà họ cũng không bạc đãi mà giúp Lâm Kiến Quốc đem đứa bé nuôi tốt. Họ đã không phụ lòng Ái Trạch, cũng không làm Lâm Kiến Quốc thất vọng.

Trần ba hít một hơi thuốc: “Vậy lần này anh tới chỉ là để thăm Dương Dương thôi, hay là định đem Dương Dương mang về bộ đội. Đã tìm được người giúp anh chăm sóc Dương Dương rồi à?”

Trần Bảo Quốc đột nhiên ngẩn đầu, mắt nhìn trừng trừng. Đang định nói cái gì thì mẹ Trần cho một cái tát lên người đè xuống, để Trần Bảo Quốc ngồi yên nghe ba Trần nói.

Trần Ái Ân ôm Dương Dương, ánh mắt lóe lóe, nín thở không hé răng.

Ba Trần hỏi như vậy, chủ yếu là muốn biết ba tháng qua, sau khi Trần Ái Trạch chết, tình huống bên Lâm Kiến Quốc như thế nào. Lãnh đạo bộ đội có giới thiệu đối tượng khác cho Lâm Kiến Quốc không? Lâm Kiến Quốc lần này tới, có phải vì đã có đối tượng, muốn kết hôn, cho nên có thể đem Dương Dương mang theo bên người để tiện chăm sóc?