Chương 6

Trần Bảo Quốc ra trước dùng nước giếng rửa ráy xong, sảng khoải mà thở một hơi: “Giờ thì ăn được rồi chứ?”

Trần Ái Ân đưa một chén cơm độn khoai lang tràn đầy vào tay Trần Bảo Quốc. Hắn cũng không nói hai lời, vùi đầu ăn ngấu nghiến, nhìn khí thế như muốn nuốt luôn cái chén vào bụng.

Ăn xong, Trần Bảo Quốc sờ sờ bụng nói: “Mẹ, mẹ nói xem đều là cải trắng, vì sao nó nấu lại ngon hơn mẹ nấu vậy nhỉ?”

Mẹ lúc nào cũng nấu đến khô khốc, làm hắn thường xuyên hoài nghi mình là trâu đang ăn cỏ.

Nhưng nhìn em gái hắn nấu đi, tươi ngon mọng nước, lại có có chút ngọt ngọt nữa.

Hắn không rõ lắm nhưng chính là ăn rất ngon.

Ba Trần tuy rằng không mở miệng, nhưng cũng làm vẻ mặt đồng tình.

Mẹ Trần vừa tức vừa cười: “Không ăn được hả, còn không phải đem mày nuôi đến lớn tướng như vậy. Chờ sau này em gái mày gả chồng, chê đồ ăn mẹ nấu thì xem mày ăn hay để bụng đói.”

Trần Bảo Quốc không dám giỡn tiếp: “Me, đừng nói vậy mà, em gái con không gả cho Lâm Kiến Quốc đâu.”

Em gái hiện tại chưa mai mốt, cũng chưa có đối tượng, mẹ nói chuyện kết hôn thì chỉ có thể là chuyện gả cho Lâm Kiến Quốc thôi.

Ba Trần mẹ Trần sửng sốt, nhìn về phía con trai mình: “Mày có ý gì?”

Không phải đã nói rồi sao, tự dung giờ lại không muốn gả?

Tiếp đó, hai vợ chồng lại nhìn về phía Trần Ái Ân, chờ cô cho mình một đáp án. Có phải hay không con gái nhỏ thay đổi ý định, nói gì đó với con trai lớn.

Trần Ái Ân chỉ cười tủm tỉm mà không hé răng.

“Ý gì nữa, em con còn nhỏ, lại ko quen biết Lâm Kiến Quốc. Hai người bọn họ không hợp, chuyện này không nói nữa. Lỡ như bị người khác nghe được, hiểu lầm em gái con với Lâm Kiến Quốc có gì, em gái con sau này thế nào mà gả chồng được.”

“Không phải vậy…” Mẹ Trần hoang mang, “Thế rốt cuộc là làm sao, con gái à, con nói xem nào?”

Trần Ái Ân cười cười: “Con đều nghe lời anh hai.”

Trần Bảo Quốc vỗ ngực: “Đúng vậy, em nó đều nghe theo con. Con cảm thấy Lâm Kiến Quốc cùng em nó không hợp. Thứ nhất, Lâm Kiến Quốc lớn tuổi hơn em gái con nhiều. Thứ hai, tính ra thì em con phải gọi Lâm Kiến Quốc một tiếng anh rể đó. Vào mấy năm trước mà xét đến quan hệ này thì hồng tiểu binh đã vọt vào nhà chúng ta, nói nhà chúng ta có tàn dư tư tưởng phong kiến rồi đó!”

“Nhưng mà…”

Con gái mình không gả cho Lâm Kiến Quốc, vậy chuyện Bảo Quốc nhập ngũ làm sao bây giờ?”

“Không thể.” Trần Bảo Quốc kiên định nói: “Con biết hai người lo lắng cho chuyện nhập ngũ của con. Kỳ thật, chuyện này thành được thì tốt, không được thì thôi. Ba con không phải cũng là cả đời ngoài ruộng, cả đời làm nông dân à. Mẹ, mẹ có chê ba không?”

“Nói linh tinh gì đấy.” Mẹ Trần đỏ mặt, chồng bà tốt như vậy, bà sao có thể ghét bỏ chứ.

Trần Bảo Quốc gật gật đầu: “Còn không phải vậy sao, ba làm ruộng lấy vợ, nuôi lớn anh em con. Con noi theo ba, con cùng ba cũng giống nhau, không thành lính thì lấy vợ sinh con, cho ba mẹ sớm ôm cháu nội.”

Vừa nghe đến có thể ôm cháu, ba Trần mẹ Trần đều cao hứng: “Tiểu tử thối nhà anh, đối tượng còn chưa có lấy đâu ra cháu nội hả? Chờ có vợ thì mới cho ba mẹ mày ôm cháu được chứ.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Trần Bảo Quốc hướng Trần Ái Ân lộ ra biểu tình đắc. Trần Ái Ân âm thầm hướng Trần Bảo Quốc giơ ngón cái, làm Trần Bảo Quốc thiếu điều muốn vẫy đuôi.

“Oa…”

Nhãi con mới tỉnh giấc cũng không biết trong nhà náo nhiệt, nó chỉ biết là mở mắt thì bên người không có ai. Đã vậy không còn ẩm ướt khó chịu, không thoải mái.

Trần Bảo Quốc cười: “Cháu nội còn chưa có mà cháu ngoại đã khóc lóc muốn tranh sủng rồi kìa.”

Trần mẹ bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Mẹ đi ôm Dương Dương.”

Trần Ái Ân lùa mấy cái ăn xong chén cơm: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi nhiều một chút, buổi chiều còn việc phải làm tiếp. Còn thời gian thì ba mẹ vào chợt mắt một chút, Dương Dương con chăm là được.”

“Ừ.” Ba Trần cũng thật sự mệt mỏi, ông lôi kéo mẹ Trần về phòng nghỉ một lát.

Trần Bảo Quốc tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, ngồi trông cùng Trần Ái Ân, còn giúp đem tã của Dương Dương giặt sạch: “Em gái, hôm nay giờ cơm sao không thấy thanh niên tri thức Từ đâu? Trước giờ cô ấy không phải đều ở nhà mình ăn cơm trưa sao?”

Trước mặt ba Trần mẹ Trần, Trần Bảo Quốc không dám nỏi chuyện này.

Thanh niên tri thức Từ lớn lên xinh đẹp, lại có học vấn, còn là người thành phố.

Anh bất quá chỉ là nông dân nhà quê làm ruộng, Trần Bảo Quốc ít nhiều có chút tự ti, không dám để cha mẹ biết tâm tư của mình.

Trần Ái Ân một bên dỗ Dương Dương, một bên trả lời: “Em bảo thanh niên tri thức Từ về chỗ thanh niên tri thức ăn cơm rồi.”

“Vì sao?” Trần Bảo Quốc sốt ruột hỏi, “Thanh niên tri thức Từ giận chuyện gì à? Em gái à, hai người bọn mày buổi sáng nói chuyện gì thế?”

Trần Ái Ân tiếp tục nói dối Trần Bảo Quốc: “Tức giận đâu ra? Lệ Anh cùng em là bạn tốt, cô ấy làm sao giận em được. Huống chi, em bận rộn chăm sóc Dương Dương như vậy thì rảnh đâu mà chọc cô ấy giận chứ? Em chỉ là cảm thấy, thanh niên tri thức Từ xuống nông thôn là để dung nhập với tập thể của chúng ta. Các thanh niên trí thức khác đều thích nghi tốt, chỉ có Lệ Anh là vì giúp em chăm Dương Dương mà thời gian ở cùng tập thể quá ít. Lệ Anh tư tưởng giác ngộ rất cao, làm bạn cô ấy, em cũng không thể kéo chân sau cổ mãi được. Anh không thấy quan hệ của Lệ Anh với các thanh niên trí thức khác đều rất lạnh nhạt sao?”

“Quan hệ của Lệ Anh với các thanh niên tri thức khác hay với mọi người trong thôn đều giống nhau. Vậy nên em mới bảo cô ấy về ăn cơm chỗ thanh niên tri thức.”

Nghe tình huống khó xử của người trong lòng, Trần Bảo Quốc càng sốt ruột: “thanh niên tri thức Từ khó khăn như vậy, chúng ta làm sao giúp cô ấy giờ?”

Dỗ tốt Dương Dương, Trần Ái Ân hai mắt sáng rực nói: “Anh đừng sốt ruột, em đã nghỉ ra cách cả rồi.”

“Cách gì?”

“Em định chút nữa sẽ đi tìm đội trưởng nói chuyện, về sau em một mình chăm sóc Dương Dương là đủ rồi. Dương Dương có em giữ, Lệ Anh liền có nhiều thời gian cùng mọi người trong thôn ở chung rồi. Tiếp xúc nhiều, mọi người tự nhiên sẽ biết Lệ Anh là cô gái yêu lao động cỡ nào. Hơn nữa, chờ Lệ Anh thường xuyên ở cùng với mọi người trong thôn, nói không chừng sẽ thấy đội sản xuất của chúng ta tốt mà ở nơi này tìm đối tượng ấy chứ.”

“Có… Có thể ư?” Trần Bảo Quốc mặt đỏ lên, nói chuyện càng thêm lắp bắp.

Thanh niên tri thức Từ thực sự có thể lưu lại, tại đây tìm người kết hôn sinh con sao?

Nếu thật như vậy, có phải hắn cũng có cơ hội hay không?

“Nhưng mà, đang việc chăm sóc Dương Dương lại chuyển qua cùng mọi người xuống ruộng phơi nắng, thanh niên tri thức Từ có phải rất vất vả không?” Tưởng tượng làn da trắng như tuyết của người trong lòng lại bị phơi thành đen thui như mình, Trần Bảo Quốc vừa thấy tiếc lại vừa thấy hình ảnh ấy quái quái.