Chương 15: Bước thứ mười lăm của trà xanh

Edit: Thiên Hy

Beta: Diệp Song Nhi

************

Bài viết đó không phải do official weibo đăng, mà là một tài khoản bình thường. Người kia kể cực kì chi tiết sự việc lúc đó, còn kèm thêm một video rung lắc quay bằng điện thoại.

Trong video, Tô Trầm Ngư xắn tay áo nói “Không kịp nữa rồi”, sau đó còn nói—— “Đừng lên xe nữa, nâng chị ấy lên giường đi, chuẩn bị nước ấm và khăn sạch! Mau lên!” —— làm netizen kinh sợ.

Người này xử lý cực kỳ bình tĩnh, đây thật sự là Tô Trầm Ngư?

Nhìn thai phụ đúng là sắp sinh tới nơi rồi, căn bản không kịp đưa đến bệnh viện! Chứng minh phán đoán của Tô Trầm Ngư cực kì chính xác —— nhưng sao cô lại biết không kịp chứ? Cô đâu phải bác sĩ khoa sản đâu! Nhưng cho dù là bác sĩ cũng không thể thông qua tình huống bên ngoài mà phán đoán được.

Sau đó còn có ảnh Tô Trầm Ngư bế đứa bé, rất nhiều người cảm thấy quá phi logic rồi, tag official weibo vào hỏi, official weibo xác nhận, tỏ vẻ đứa bé đúng là do Tô Trầm Ngư đỡ đẻ.

Chuyện này không muốn tin cũng phải tin.

【Tôi cảm thấy mình cần phải tìm hiểu Tô Trầm Ngư một lần nữa! Cô gái này cũng quá dũng mãnh đi! Love you.】

【Đột nhiên rất thích Tô Trầm Ngư, xin lỗi chứ nhìn chất lượng video như thế vẫn không dìm được vẻ đẹp của Tô Trầm Ngư.】

【Tôi để ý hình như quan hệ của cô ấy với Thẩm Tâm Tâm rất tốt nha, Thẩm Tâm Tâm vẫn luôn lôi kéo cô ấy.】

【Ha ha ha, tôi cười muốn sặc rồi, chị em nhìn kĩ, khi cô ấy xông lên đẩy đám người phía trước ra, vẻ mặt Lâm Túc Thiên nhìn cực kì hoang mang!】

【Tôi thật muốn biết trước đây Tô Trầm Ngư đã trải qua chuyện gì, đến mức mà cô có thể đi đỡ đẻ? Lúc đầu tôi còn tưởng là đỡ đẻ cho động vật cơ.】

【 Tôi cũng thế! Tôi nghĩ cô ấy đỡ đẻ cho động vật, ai ngờ là một đứa bé!!!】

【Hôm qua gϊếŧ gà, hôm nay đỡ đẻ, Tô Trầm Ngư cũng thật thú vị!】

……

Chương trình rất được hoan nghênh, bọn họ đang được tuyên truyền miễn phí đó. Một cái hot search, official weibo tăng một vạn lượt theo dõi, fans đều kêu mau chóng phát sóng đi, bọn họ đang cực kì phấn khích.

Tô Trầm Ngư cũng tăng không ít fans, có fans não tưởng tượng bay bổng—— Tô Trầm Ngư cứ đỡ đẻ như vậy, có khi cô ấy sẽ không cần sinh mổ nữa?

Còn có một ít fans hài hước, ví dụ như ——

Gà mái già đầu ‘vĩnh biệt’ cổ: ‘Bà’ đây biết Tô Trầm Ngư.

Đứa bé: Cháu cũng biết Tô Trầm Ngư.

Gà: ‘Bà’ đây bị con bé đó gϊếŧ.

Đứa bé: Cháu được chị ấy đỡ đẻ.

……

Netizen cười muốn sặc.

Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ không tránh được ‘kiếp nạn’ bị netizen lôi vào.

Dưới weibo của Cố Vị Hi:

【Tra nam! Mày sớm muộn gì cũng hối hận.】

【Tôi có cảm giác sau này Tô Trầm Ngư thể nào cũng nổi, cảm ơn anh vì đã không cưới cô ấy.】

【Sau này xin anh và Tô Thiên Ngữ dính bên nhau đến chết nha, ngàn vạn lần đừng gây tai họa cho Tô Trầm Ngư.】

……

Weibo của Tô Thiên Ngữ bị mắng đến mức phải đóng bình luận, nhưng không sao, còn có thể nhắn tin.

【Sao lại đóng bình luận? Có gan đoạt vị hôn phu của em gái, lại không chịu nổi sự công kích của người khác?】

【Loại người như mày mà còn có fans sao, đều mẹ nó mù hết rồi à?】

【Danh hiệu tiểu tam vĩnh viễn thuộc về mày đấy, xin chúc mừng.】

……

‘Tuyển thủ’ lướt weibo số một - Tông Văn Tấn, vẫn là người đầu tiên trong ba ‘vệ sĩ’ biết chuyện này. Lần này hắn không gửi tin nhắn riêng nữa mà đem tin tức đăng lên diễn đàn, điên cuồng tag Tô Trầm Ngư.

Điện thoại Văn Truy không ngừng rung lên, làm hắn phiền chết đi được, là diễn đàn của Tô Trầm Ngư. Hắn click vào thì thấy Tông Văn Tấn đang động kinh.

Văn Truy:【Anh cmn điên rồi à?】

Mạc Kinh Nhàn:【.】

Tông Văn Tấn: 【Hai người không lướt weibo sao, không thấy hả, Trầm Ngư hóa thân thành bà mụ, đi đỡ đẻ cho một thai phụ, cực kỳ lợi hại】

Văn Truy:【…】

Mạc Kinh Nhàn:【…】

Tông Văn Tấn:【…】

Tô Trầm Ngư nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, vội vàng trả lời:【Ôi trời, việc nhỏ ấy mà.】

Cô vừa trả lời, Tông Văn Tấn nhanh chóng tóm lấy cơ hội, hỏi:【Chương trình này chơi vui không?】

Tô Trầm Ngư:【Chơi vui, nhưng lại không được dùng điện thoại, thôi không nói nữa, em phải đi bắt nhện đây, thật đáng sợ QAQ.】

Tông Văn Tấn:【???】

Mạc Kinh Nhàn đang xem trộm:【???】

Văn Truy cũng đang xem trộm:【???】

……

Thẩm Tâm Tâm ôm Tô Trầm Ngư không buông, nhìn cái giường. Thẩm Tâm Tâm cảm thấy mình điên mất, trên giường có con nhện siêu to, làm cô gái này sợ đến hoa dung thất sắc*, sắc mặt trắng bệch.

*Hoa dung thất sắc [花容失色]: ý nói khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng hốt, sợ hãi.

“Sao chị lại xui vậy nè, hôm qua mới gặp con sâu lông, hôm nay thì tới nhện!!!” Thẩm Tâm Tâm vừa sợ vừa tức, “Chị vừa vén chăn lên đã thấy nó rồi.”

Tô Trầm Ngư tiện tay tìm đồ.

Lâm Túc Thiên vừa vặn đi ngang qua cửa, vì hôm nay biểu hiện của Lâm Túc Thiên khá bình thường nên Thẩm Tâm Tâm cũng không chán ghét hắn, lên tiếng cầu cứu: “Trên giường tôi có con nhện, anh có thể giúp tôi đem nó vứt đi không?”

Nếu người hầu đã tới, vậy thì cứ giao cho hắn đi, loại việc nhỏ này giao cho người hầu là tốt rồi, Tô Trầm Ngư đi qua xem.

Lâm Túc Thiên vừa nghe thấy ‘con nhện’ trong đầu đã hiện lên hình ảnh của nó, da đầu nháy mắt tê dại, nhưng hắn là đàn ông, lại được một cô gái xin giúp đỡ, sao không biết xấu hổ cự tuyệt được. Hơn nữa hắn phát hiện sắc mặt Tô Trầm Ngư cũng trắng bệch, bộ dáng sợ hãi.

Đúng vậy, cho dù cô có lợi hại bao nhiêu đi nữa thì cũng là một cô gái thôi, mà mấy cô gái ai cũng sợ mấy con như sâu,…Trong nháy mắt kia, hắn bộc phát bản năng của đàn ông ,vì thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

“Không phải chỉ là con nhện sao, sợ cái gì chứ.” Hắn nói.

Sau đó vừa thấy thứ trên giường, hắn lập tức ‘héo’.

Đây mẹ nó là nhện??? Không phải thành tinh rồi chứ?

Con nhện kia không biết ăn gì lớn, sao lại to như thế được.

Lâm Túc Thiên cảm thấy mình không được rồi.

Nhưng hắn không thể để người khác biết hắn cũng sợ được, đặc biệt Tô Trầm Ngư vậy mà cũng sợ, hắn bây giờ muốn cứu vớt một chút mặt mũi, làm Tô Trầm Ngư lau mắt mà nhìn!

Nhưng mà Thẩm Tâm Tâm thấy hắn do dự, lại không dám lại ôm kỳ vọng, cô ấy nhìn Tô Trầm Ngư nói: “Chúng ta đi tìm những người khác đi.”

Lâm Túc Thiên nghe được, lòng tự trọng bị tổn thương, trán nóng lên, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay định bắt con nhện to đó lên.

Tô Trầm Ngư: “…”

Thẩm Tâm Tâm: “Ây…” Bắt như vậy coi chừng bị cắn đấy.

Sau đó cô ấy lập tức nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi túm lấy sau gáy của Lâm Túc Thiên, một tay kéo hắn lại.

“Cô làm gì thế!” Lâm Túc Thiên tức giận, cô lôi hắn lại làm dũng khí của hắn hoàn toàn bay màu.

Đối diện với đôi mắt đen của Tô Trầm Ngư, hắn đột nhiên ý thức được, nếu không phải có Thẩm Tâm Tâm và máy quay ở đây, cô chắc chắn sẽ mắng hắn ngốc.

“Cơ thể nhện chỗ nào cũng có độc, Lâm lão sư có thể không sợ, nhưng để tay không bắt cũng không tốt, lỡ như bị nó cắn rồi trúng độc…” Tô Trầm Ngư vẻ mặt sợ hãi, “Nếu như Lâm lão sư thích bị cắn…vậy coi như em chưa nói gì hết.”

Lâm Túc Thiên: “…”

Đừng làm như hắn khi dễ cô, sao hắn lại gặp được cô chứ!

Chờ cơn giận trôi qua, hắn nhớ lại, nếu Tô Trầm Ngư không kéo hắn lại… lại nhìn con nhện đen to kia, Lâm Túc Thiên nghĩ mà sợ.

Vừa rồi đầu óc hắn nhất định là bị Tô Trầm Ngư ăn luôn mới có thể làm hành động ngu ngốc đến mức đó!

Hắn nhìn Tô Trầm Ngư với ánh mắt kì quái, nữ ma đầu này cũng còn khá tốt.

Mấy khách mời biết được lập tức chạy tới, Tô Trầm Ngư cũng không có động tác gì, mặc cho bọn họ tới. Mục Quân Bạch tìm được cái bình trà, đổ sạch lá trà còn sót lại bên trong ra, nhanh chóng dồn con nhện vào, dùng một chút lực ép con nhện vào bình, thế là ổn.

“Được rồi, đừng sợ.” Mục Quân Bạch nhìn hai thiếu nữ, ôn hòa nói.

“Cảm ơn Mục lão sư.”

“Sao thế?” Người nói là Ôn Tư Dao, lúc trước không biết cô ta đi nơi nào.

Nhậm Gia Viễn trả lời cô ta.

“Chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi,” cô ta nhíu mày, “Trong phòng phải không có mấy con vật như vậy mới đúng chứ? Sao lại ở chỗ này được chứ!”

Mục Quân Bạch nhàn nhạt nói: “Bên này thảm thực vật nhiều, có mấy động vật như này rất bình thường, tổ tiết mục đã dọn dẹp qua rồi, yên tâm đi, con này là ngoài ý muốn thôi.”

Ôn Tư Dao thoạt nhìn rất không vui: “Không phải là phát hiện trên giường tôi đó chứ?”

“Chị Tư Dao, phát hiện trên giường em ạ.” Tuy rằng hai chữ ‘thần tượng’ của Thẩm Tâm Tâm đã hoàn toàn sụp đổ nhưng cũng không dám vô lễ với cô ta, thành thật trả lời.

Mấy người đàn ông rời khỏi phòng, nhưng khi Mục Quân Bạch đi ngang qua Tô Trầm Ngư, Ôn Tư Dao đột nhiên hét lên một tiếng, giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, cả người lùi về sau, đột nhiên đυ.ng vào Mục Quân Bạch.

Mục Quân Bạch bị va vào, không kịp phòng ngừa, bình trà thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, chuyện đó làm những người khác quay lại. Mà bình trà thủy tinh vừa vặn lăn đến trước mặt Tô Trầm Ngư, con nhện to kia được tự do, ba chân bốn cẳng bò về phía Tô Trầm Ngư.

“!”

Mọi người cho rằng Tô Trầm Ngư sẽ hét lên sợ hãi rồi tránh đi, thì đúng là Tô Trầm Ngư có kêu lên một tiếng…, cô kêu “ôi”, dưới ánh mắt không thể miêu tả của những người khác, một chân dẫm lên con nhện, nó bị dẫm mạnh tới mức kêu ‘bép’ một tiếng.

“…”

Tô Trầm Ngư giống như không chú ý đến ánh mắt của mọi người, cô hơi quay đầu, hỏi Ôn Tư Dao: “Chị Tư Dao, chị vừa thấy cái gì rất đáng sợ sao?”

Mọi người phục hồi tinh thần lại, đúng rồi, Ôn Tư Dao bị dọa đến mới đυ.ng vào Mục Quân Bạch, làm bình trà thủy tinh rơi xuống đất vỡ, con nhện to mới bò được ra ngoài.

Có lẽ bị Tô Trầm Ngư hỏi quá đột ngột, hoặc là do khoảnh khắc Tô Trầm Ngư một chân dẫm dẫm bẹp con nhện quá mức đáng sợ, vẻ mặt Ôn Tư Dao có chút không khống chế được——mọi người đều có thể thấy rõ ánh mắt cô ta chứa sự thất vọng——sau đó lóe lên rồi biến mất.

“Có, có một con gì đó màu đen chạy ra từ mép giường của tôi,” Ôn Tư Dao chỉ vào chân giường, giọng hơi run, sắc mặt trắng bệch, “Không biết chạy đi đâu rồi.”

Nói xong, cô ta giống như nhớ ra vì mình nên cái bình trà mới vỡ, vội vàng nhìn mọi người nói: “Xin lỗi xin lỗi, đều do chị… Trầm Ngư, em không sao chứ? Có phải dọa em rồi không?”

Những người khác nhìn về phía Tô Trầm Ngư, không biết có dọa đến cô không, nhưng dù sao nhìn con nhện dưới chân cô cũng đủ thảm rồi.

“Không sao, chị cũng đâu có cố ý.” Tô Trầm Ngư trầm mặc hai giây, sau đó nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

Lâm Túc Thiên chỉ cảm thấy có chỗ hơi lạ, nhưng lại không biết nói sao. Sau đó Tô Trầm Ngư nâng chân lên, dùng giọng điệu bi thương nói: “Em hình như…Dẫm nó chết rồi.”

Mọi người trầm mặc.

“Có phải em dẫm quá mạnh hay không?” Cô gãi đầu.

Mọi người tiếp tục trầm mặc.

Tốt thôi, bây giờ có thể chắc chắn cô thật sự không sợ. Mấy người đàn ông dở khóc dở cười, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu Ngư Nhi, em định làm gì?”

Tô Trầm Ngư ngồi xổm xuống, dùng hai mảnh vỡ nhấc con nhện đã chết lên, trả lời Thẩm Tâm Tâm: “Nó lớn lên cũng không dễ dàng, em đem nó đi chôn, để kiếp sau nó có thể đầu thai tốt một chút.”

… Cô nghiêm túc?

Nhận ra Tô Trầm Ngư thật sự định chôn nó, Thẩm Tâm Tâm bị cô cảm động, sao lại trẻ con như thế chứ: “Chị đi với em.”

Sau đó…Mấy người đàn ông, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thôi thì tùy tâm vậy, rồi đi theo hai cô gái xuống lầu.

Sắc mặt Ôn Tư Dao cực kì khó coi.

Tổ tiết mục cho người đến dọn dẹp phòng, tìm ‘con gì đó màu đen’ theo lời cô ta, cuối cùng lục tung căn phòng lên cũng không tìm được một cọng lông, biên kịch an ủi cô: “Chắc là chạy ra cửa sổ rồi, Ôn lão sư, chị đừng lo, chúng tôi sẽ khử khuẩn căn phòng một lần nữa.”

……

Tô Trầm Ngư và Thẩm Tâm Tâm đào một cái hố dưới gốc cây, sau đó bỏ con nhện vào.

Chu Diệc An: “Có cần tưới nước không?”

Lý Địch tiếp lời: “Trong nhà kho có phân bón đấy.”

Hai người định trồng rau à?

Tổ tiết mục cười muốn điên rồi.

Thẩm Tâm Tâm chạy đến phòng bếp tìm khối gỗ: “Tiểu Ngư Nhi, chị lập cho nó cái bia.”

Tô Trầm Ngư cực kì vui sướиɠ, không ngờ cô gái nhỏ này có cùng mạch não suy nghĩ với mình. Tiếp đó Mục Quân Bạch vung tay lên, viết lên tấm gỗ một dòng chứ——Mộ của nhện to.

“Lão Bạch, anh thay đổi rồi.” Chu Diệc An cười đến mức không thở nổi, không ngờ Mục Quân Bạch lại theo bọn họ phá phách.

Ý cười trên mặt Mục Quân Bạch không giảm, nghiêm mặt nói: “Tôi còn trẻ.”

Lúc sau Ôn Tư Dao như mọi khi xuống lầu cùng mọi người chuẩn bị bữa tối, bọn họ ăn ý không nhắc đến ‘con gì đó màu đen’.

Món chính trong bữa tối hôm nay là sủi cảo, sau khi nhào bột và làm nhân bánh xong, mọi người cùng nhau gói lại, Lý Địch và Nhậm Gia Viễn phụ trách lăn bột.

Ôn Tư Dao nhìn nhân bánh, nói: “Chỉ làm một loại thôi sao? Sao không chia ra đều ra, sau đó trộn thêm mấy hương vị khác?”

Cô giỏi thì làm đi!

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị, Ôn Tư Dao cực kì nhiệt tình đưa ra đề nghị, mỗi lần cô ta nói ra ý kiến, lượng công việc sẽ lập tức tăng gấp đôi ——

Ví dụ như cục bột khi nãy, cô ta nói muốn làm phần vỏ nhiều màu, gói lại sẽ nhìn đa dạng, đẹp hơn, vì thế Lý Địch phụ trách lăn bột vừa phát cáu vừa tìm thanh long để ép nước……

Người xem cô ta là nữ thần như Nhậm Gia Viễn cũng thầm phê bình trong lòng.

“Không cần phiền toái vậy đâu, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng không đủ.” Mục Quân Bạch trực tiếp bác bỏ đề nghị, sau đó mặc kệ cô ta, nhìn mọi người nói, “Tổ tiết mục không cho chúng ta kinh phí, chúng ta cũng không thể tự trả tiền, cho nên tôi định ngày mai ra chợ bán đồ ăn, dùng số tiền đó mua thứ chúng ta cần.”

“Cá cũng có thể bán.”

“Nhưng bán cá và đồ ăn hình như cũng không được bao nhiêu tiền…”

“Lúc nãy tôi có xem qua, một ít hoa quả trong sân chín rồi,” Mục Quân Bạch hiển nhiên đã nghĩ kỹ rồi, “Đều có thể đem đi bán.”

“Thật ra có một biện pháp, có thể giúp chúng ta kiếm tiền nhanh hơn…” Tô Trầm Ngư chậm rãi làm sủi cảo.

“Biện pháp gì!”

Sau đó mọi người thấy thiếu nữ vươn ngón tay còn dính bột chỉ ra sân sau: “Con heo mập kia đáng giá lắm đấy, bán nó đi thì chúng ta giàu rồi.”

“…” Im lặng đến lạ thường.

Ai cũng không ngờ Tô Trầm Ngư sẽ nghĩ đến con heo!

“Tiểu Trầm Ngư, con heo mập kia là bảo bối của em đấy, em nỡ bán sao?” Chu Diệc An nhớ lại bộ dáng lưu luyến không nỡ xa con heo kia của Tô Trầm Ngư ngày hôm qua.

Tô Trầm Ngư: “…”

Lịch sử đen tối này!

Cô nhất thời quên diễn, buột miệng nói ra: “Em thấy anh heo heo* không nỡ để đồng bọn bị bán thì có.”

(*) [朱] pinyin cách đọc là /zhu/, đồng âm cách đọc với [猪] /zhu/: trư = heo

Chu Diệc An: “…”

Ha…

Thẩm Tâm Tâm cười muốn sặc, làm vỏ sủi cảo bị nặn lệch.

Mấy người đàn ông khác cũng cười to, Chu Diệc An nói: “Em nha em nha…” bản thân hắn cũng không nhịn được cười.

“Anh không có đồng loại béo như vậy!”

Ôn Tư Dao bắt chuyện vài lần, định lôi sự chú ý của bọn họ về phía cô ta nhưng đều thất bại.

Thấy sủi cảo đã gói xong, Chu Diệc An bắt đầu mê mẩn quả bí đỏ, hắn dùng một con dao nhỏ điêu khắc vỏ ngoài của nó một tầng hoa văn, một quả bí đỏ bình thường được hắn điêu khắc lại trở thành một tác phẩm nghệ thuật trong giây lát.

Mọi người kinh ngạc khen hắn.

Thấy Tô Trầm Ngư liên tục nhìn qua, Chu Diệc An có chút đắc ý, cố ý chọc cô: “Tiểu Trầm Ngư, anh trai điêu khắc có đẹp không?”

Tô Trầm Ngư dùng biểu tình ngoan ngoãn, nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng hay sao?”

“…” Vẻ mặt Chu Diệc An chợt ngưng trọng, hắn định lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng gật, hắn muốn nghe xem nha đầu này sẽ nói thế nào.

“Đầu tiên, anh nhìn hai con cá này, nhìn có vẻ hoàn toàn đối xứng, kết quả đuôi cá lại một cao một thấp,” cô chỉ vào hai con cá ở tầng trên, “Hơn nữa ‘vẩy cá’ có to có nhỏ, so le không đồng đều, nếu nhìn xa thì ổn, nhưng nhìn gần lại thì …khá xấu”

Cô nói liên tục, tất cả đều là các chi tiết nhỏ, Chu Diệc An nghe được một lúc thì dần dần há mồm, mắt lộ ra một tia nghi hoặc, cúi đầu nhìn quả bí đỏ, hắn điêu khắc xấu đến mức đó ư???

Hắn vốn đang rất đắc ý, nhưng bị Tô Trầm Ngư chỉ ra mấy vấn đề đó, lại nhìn bí đỏ của mình, thật đúng là càng nhìn càng khó coi, càng xem càng không ổn, không liên quan đến hai chữ ‘tinh xảo’ chút nào!

“Trầm Ngư, em nói làm quả bí đỏ này không có chỗ nào nổi bật cả, không tốt lắm đâu.” Ôn Tư Dao nhíu mày nói, “Lúc Diệc An quay phim cổ trang, cần tới loại đạo cụ này cậu ấy đều tự điêu khắc hết, được rất nhiều người khen mà.”

Tô Trầm Ngư nghĩ thầm cũng đúng, cô nói nhiều như vậy có chút đả kích người khác.

Sau đó Ôn Tư Dao chuyển giọng: “Chị thấy em cũng nói được mấy nguyên lí, hay em cũng khắc thử một cái cho mọi người xem thử đi.”

Ai quy định biết đánh giá là biết điêu khắc? Những nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng kia không lẽ cũng phải biết đóng phim?

Lời này của Ôn Tư Dao hiển nhiên là làm người khác khó xử, không cho Tô Trầm Ngư xuống đài.

Cô ta cũng không tin Tô Trầm Ngư biết điêu khắc.

Nếu Tô Trầm Ngư làm không được, lại chỉ ra nhiều vấn đề như vậy, tương đương bới lông tìm vết, cố ý gây chuyện, chờ chương trình phát sóng chắc chắn sẽ ăn mắng.

“Được nha.” Tô Trầm Ngư sảng khoái gật đầu.

Khuôn mặt Ôn Tư Dao cứng đờ: “…”

Những người khác: “???”

Tổ tiết mục: “??????”

Chu Diệc An cực kỳ kích động: “Tiểu Trầm Ngư, em biết thật sao?”

Không chỉ là hắn, những người khác cũng như thế—— bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến hình ảnh Tô Trầm Ngư phóng phi tiêu hồi trưa.

Tô Trầm Ngư: “Em thử xem.”

Lúc này mọi người không gói sủi cảo nữa, Chu Diệc An giống như một đứa em trai, ngoan ngoãn đưa dao nhỏ cho cô, vì thế Ôn Tư Dao càng tức.

Cô ta không hiểu, Chu Diệc An đây là ngu ngốc hay là có ý khác với Tô Trầm Ngư, vậy mà có thể nịnh đến mức đó, tác phẩm của mình bị chê mà không giận?

“Anh heo heo, lát nữa anh đừng có khóc đấy.”

Lý Địch cười to, bởi vì Chu Diệc An cũng có đãi ngộ giống hắn hồi chiều——

“Đứa nhỏ này……” Chu Diệc An điên cuồng xoa đầu Tô Trầm Ngư một hồi, nhướng mày, “Anh trai trước nay chỉ làm người khác khóc.”

Những người khác: “…!”

Người này mẹ nó thật nguy hiểm*!

*Nguyên văn: Lái xe [开车]: còn có nghĩa khác là nguy hiểm, hãy cẩn thận.

Tô Trầm Ngư vẻ mặt mê mang: “?”

Chu Diệc An đột nhiên phản ứng lại, nha đầu này mới mười tám tuổi, hắn lập tức đứng đắn lên, tránh dạy hư cô gái nhỏ.

Máy quay hướng lại gần, thiếu nữ cầm con dao nhỏ bắt đầu điêu khắc, tốc độ của cô nhanh hơn so với Chu Diệc An, động tác lưu loát, nhìn không không giống ‘khắc’, mà giống dùng dao để ‘vẽ’ hơn. Cô xem con dao nhỏ là bút, xem bí đỏ là giấy, một bức tranh sinh động như ‘vẽ’ cứ như vậy ra đời.

Vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, đó là một loại suиɠ sướиɠ hưởng thụ, cô đang tận hưởng giờ khắc này.

Hình ảnh này, so với lúc cô gϊếŧ cá giữa trưa, hành động và âm thanh hoàn toàn đối lập, hô hấp của mọi người cũng nhẹ đi lúc nào không hay.

Tô Trầm Ngư điêu khắc xong, cô lắc lắc cổ tay, bỏ dao nhỏ xuống, đặt bí đỏ cô vừa làm song song với quả của Chu Diệc An——Cô khắc hoa, cá giống y đúc quả của Chu Diệc An.

Nhưng mà khi đặt hai quả bí đỏ kia gần nhau, có duy nhất một chỗ khác biệt, đại khái là —— một quả là do mẹ ruột làm, quả còn lại là mẹ kế.

Không so sánh thì sẽ không tổn thương.

Chu Diệc An phản ứng nhanh nhất, đem quả bí đỏ của mình bỏ vào sọt, định hủy thi diệt tích*

*Tiêu hủy chứng cớ.

Thẩm Tâm Tâm xích lại gần quả bí đỏ, cô là người ngoài ngành, không biết mấy cái này khác với xắt rau chỗ nào, chỉ biết nhìn rất thoải mái, đầu óc cô ấy cực kì thỏa mãn. Qua một lát, cô ấy cẩn thận hỏi Tô Trầm Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, thành thật khai báo, em còn tài nghệ gì không?”

Tô Trầm Ngư lắc đầu: “Chuyện này thật ra rất đơn giản.”

Chu Diệc An: “…” Đơn giản chỗ nào!

Mục Quân Bạch nói to: “Trầm Ngư, trái bí đỏ này chúng ta đặt ở nhà chính để trang trí, Diệc An, lấy quả kia nấu đi.”

Ôn Tư Dao tức đến xì khói.

……

10 giờ, cameraman tan tầm, mọi người rửa mặt nghỉ ngơi, Ôn Tư Dao lập tức bước vào phòng tắm rửa mặt.

Thẩm Tâm Tâm biết Tô Trầm Ngư chỉ mang theo sữa rửa mặt, còn phấn nước, nhũ, đồ trang điểm đều không có!

Toàn bộ quá trình hôm nay cô hoàn toàn không trang điểm!

Thẩm Tâm Tâm chỉ có thể hâm mộ tuổi trẻ thật tốt, mặt đầy collagen, mà cô ấy lớn hơn Tô Trầm Ngư tận bảy tuổi, cũng may mặt cô ấy nhìn rất trẻ, đi cùng với Tô Trầm Ngư cũng sẽ không khác biệt quá lớn.

Vì phòng tắm riêng bị Ôn Tư Dao chiếm, Thẩm Tâm Tâm lôi kéo Tô Trầm Ngư ra phòng tắm công cộng, đưa mặt nạ của mình cho Tô Trầm Ngư.

“Đúng rồi, Tiểu Ngư Nhi, chị quên hỏi em, đỡ đẻ có cảm giác như thế nào?”

Tô Trầm Ngư nhìn mặt mình trong gương: “Không có cảm giác gì.” Đấy là đều thói quen của cô.

“Hả?”

“Sao em lại biết đỡ đẻ?”

“…” Cô suýt chút nữa thốt lên ba chữ ‘có kinh nghiệm’, “Em có xem mấy video về phương diện này, rất đơn giản, hôm nay gặp được, vừa lúc có thể thực nghiệm.”

Thẩm Tâm Tâm giơ ngón tay cái lên, hoàn toàn bội phục.

Nhưng mà Thẩm Tâm Tâm nói, làm Tô Trầm Ngư nhớ lại ——

Mỗi lần trong hậu cung có một vị phi tần sinh con, cẩu hoàng đế đều đưa cô đi tham quan.

Đúng vậy, là tham quan đấy.

Đúng là có bệnh mà.

Mấy người nói xem, cô có thể không có kinh nghiệm sao?

Quay lại phòng ngủ, Ôn Tư Dao đã tắm xong, Tô Trầm Ngư để Thẩm Tâm Tâm đi tẩy trang trước, không có Thẩm Tâm Tâm, không khí lập tức cứng ngắt. Đương nhiên, người xấu hổ chắc chắn không phải Tô Trầm Ngư.

“Chị Tư Dao, em thấy chị buổi tối ăn rất ít, nếu có đói thì nói em, em có mang đồ ăn vặt theo.”

Ôn Tư Dao chải tóc, đây là muốn cô ta béo phì?

Cô ta không cảm xúc nói: “Em giữ cho mình đi.”

Sau đó cô ta nhìn thấy Tô Trầm Ngư mở một bịch hạt điều, nhai răng rắc.

Ôn Tư Dao: “…” Cô ta thật sự quá ghét Tô Trầm Ngư rồi!

Cô ta chui vào trong chăn, mắt không thấy tâm không phiền.

Tiếng răng rắc vẫn vang lên đều đều, mà bây giờ cô ta quả thật đang đói—— làm một nữ diễn viên đủ tư cách, mỗi ngày đều không thể ăn no.

“Cô có thể đừng ồn ào như vậy không!” Hai phút sau, cô ta hét lớn một tiếng.

“Được ạ.”

Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Tâm Tâm dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Trầm Ngư ủy khuất lắc đầu.

Thẩm Tâm Tâm đau lòng, sờ khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ giọng: “Đừng để ý cô ta, chúng ta không thể trêu vào.”

Tô Trầm Ngư bước vào phòng tắm.

Thẩm Tâm Tâm đứng ở mép giường của mình, vốn định nói tiếng ngủ ngon, vì cô ấy không dám chọc Ôn Tư Dao, nhưng cô ấy vẫn đặc biệt nghĩa khí ——Bà đây đếch nói.

Trong phòng tắm,

Hoàng Hậu nương nương tài đại khí thô* vẽ hai mươi vòng tròn.

*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục

Ôn Tư Dao thϊếp đi lúc nào không hay.

Cô ta bắt đầu gặp ác mộng liên tục.

Lần đầu tiên, cô ta bị vô số xác sống vây quanh, gặm không còn xương cốt.

Lần thứ hai bị quỷ theo, la hét muốn cô ta sinh con cho nó.

Lần thứ ba phải gả cho một thái giám, mỗi ngày đều bị hắn đánh.

Lần thứ tư, cô ta biến thành một con nhện tinh, nửa trên là thân người, nửa dưới là tám cái chân, cô ta là nữ vương, có được vô số nam sủng nhện……

……

Sáng sớm, gà vừa gáy, Ôn Tư Dao đột nhiên bật dậy, nhận ra tất cả chỉ là ác mộng, cô ta nhẹ nhàng thở ra, hoảng hốt đi vào phòng tắm.

Một tiếng hét thê lương đột nhiên vang lên——

Ôn Tư Dao hoảng sợ, trừng mắt nhìn mình trong gương, hai bên má cô ta nổi năm cục mụn đỏ chót!!!

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Tâm Tâm: Đừng chọc em ấy, chúng ta không trêu được đâu.

Cô gái mau tỉnh lại! Mau xóa cái ‘nhóm’ kia đi

Hết chương 15.