Chương 22: Bước thứ hai mươi hai của trà xanh

Edit: Béo

Beta: Hạ Uyển

*************

Lý do Tô Thiên Tập bị gọi phụ huynh rất đơn giản, cậu đánh nhau trong trường học, và đây là lần thứ ba của cậu trong tháng này, hai lần trước giáo viên chỉ nhắc nhở mà không phải mời phụ huynh, nhưng lần này thì thật sự không nhịn nổi nữa.

Quan trọng nhất chính là, cậu đánh nhau vì một bạn nữ.

“Em không hề thích cô ấy, là cô ấy thích em, ngày nào cũng tới tìm em, nhưng có một ngày cô ấy tìm em và nói rằng tên Tôn Tống Triết kia luôn làm phiền cô ấy, muốn người ta trở thành bạn gái của mình, mà cô ấy lại thích em, Tôn Tống Triết thì là cái thá gì, làm một người đàn ông, tất… tất nhiên em phải giúp cô ấy rồi…”

Thanh âm của cậu ngày càng nhỏ dần trước nụ cười nhạt của Tô Trầm Ngư.

“Chị nhìn em như vậy làm gì, em có làm gì sai chứ…”

Tô Thiên Tập ủy khuất

“Là Tôn Tống Triết ra tay trước, hắn đánh em trước nên em mới đánh lại.”

“Có bị thương không?” Tô Trầm Ngư hỏi.

“Không có!” Tô Thiên Tập lập tức vui rạo rực, có chút đắc ý. “Chỉ là bị xước một chút, Tôn Tống Triết bị em đánh thảm hơn nhiều.”

Tô Trầm Ngư “Ồ” một tiếng, đứng dậy, Tô Thiên Tập thấy cô đang muốn tìm gì đó, tò mò hỏi:

“Chị tìm cái gì thế?”

Tô Trầm Ngư nhìn cậu một cái, chợt đi vào phòng để quần áo, Tô Thiên Tập lẽo đẽo theo sau, sau đó nhìn thấy cô lấy ra một cái móc áo, cậu còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì, tò mò hỏi: “Chị muốn phơi quần áo sao? Chuyện của em thì…”

Lời nói còn chưa dứt, Tô Trầm Ngư giơ cao cái móc áo lên, đánh cái “bốp” vào mông của cậu.

“!!!”

Sau năm giây, cơn đau ập đến, Tô Thiên Tập mới phản ứng lại, tuy nhiên, cậu không thể tin được rằng mình đã bị Tô Trầm Ngư đánh: “Tại sao chị lại đánh em!”

Cái móc áo lại vụt xuống.

Tô Thiên Tập trừng lớn đôi mắt, đồng tử run lên, là đau, cũng là giận, còn có cả kinh ngạc, cậu ỷ vào mình cao hơn Tô Trầm Ngư mà đoạt lấy móc áo — sao chị dám! Từ trước tới nay chưa từng có ai đánh cậu.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, cậu chưa từng, chưa từng bị đánh!

Đây là lần đầu tiên!

Nhưng rõ ràng cái móc áo nhìn như có thể bắt lấy lại giống như sinh ra ý thức của chính mình, cậu không những không cầm được mà ngược lại còn bị đánh thêm, cơn đau chiếm ưu thế, Tô Thiên Tập bắt đầu trốn ra sau.

“Tô Trầm Ngư chị điên à!!!”

“Tôi gọi chị là chị, còn giúp chị sấy tóc, chị chị chị không giữ lời hứa, chị còn đánh tôi!”

Cậu bị đánh đến mức kêu la, càng cảm thấy tủi thân hơn.

Cậu cho rằng Tô Trầm Ngư sẽ an ủi cậu sau khi nghe xong chuyện này, và ngày mai cô sẽ đến trường giải quyết vụ mời phụ huynh, thuận tiện che chở cậu một chút — trước kia khi cậu cùng người khác xung đột, mẹ Tô là người đã che chở giúp cậu.

Tô Trầm Ngư bình tĩnh đứng ở nơi đó, dùng móc áo chỉ vào cậu, nhẹ giọng nói:

“Em hét một câu, chị đánh em mười lần, có trốn cũng không được.”

Câu nói Tô Thiên Tập đang chuẩn bị hét ra đột nhiên lại nuốt trở vào.

Rất nhanh, Tô Trầm Ngư lại dịu dịu dàng dàng mà cười:

“Chị đánh em có đau không?”

Tô Thiên Tập đau sắp khóc rồi, trong thanh âm còn nghẹn ngào:

“Chị thử bị đánh xem!”

Cậu vẫn không hiểu như cũ:

“Tại sao chị lại muốn đánh em?”

Tô Trầm Ngư đặt móc quần áo lên bàn trà, ngồi trở lại sô pha, bưng lên ly nước uống một ngụm, rõ ràng cô không có động tác nào khác, trên tay cũng không có vũ khí, nhưng mà Tô Thiên Tập càng sợ hãi không dám đến gần, im lặng mà âm thầm lo sợ.

Trong lòng cậu chợt nhận ra, lúc này Tô Trầm Ngư không nói gì còn đáng sợ hơn lúc cô vừa đánh cậu bằng móc áo.

Đó là một loại tâm lý sợ hãi cùng thấp thỏm, khiến cậu sợ hãi hơn cả việc đối mặt với giáo viên khó tính nhất trong trường.

Sau một hồi im lặng.

“Tô Thiên Tập.”

Tô Trầm Ngư đặt cốc nước trở lại bàn trà, nó kêu lên một tiếng “đinh”: “Chị đánh em là bởi vì vừa rồi chị đã dùng thân phận người chị này.”

“Sau đây chị chỉ nói một lần.”

Cô cười ngọt ngào: “Đừng căng thẳng, hãy ngồi xuống và từ từ nghe chị nói.”

Tô Thiên Tập bị tốc độ lật mặt của cô dọa cho giật mình, hoang mang, đành phải cẩn thận tìm chỗ xa cô nhất để ngồi, vừa ngồi đã giật bắn mình lên, nhưng dưới ánh mắt của Tô Trầm Ngư, cậu đành nén xuống cơn đau khó nói kia, rồi ngồi xuống tiếp.

“Từ nay về sau hãy ngoan ngoãn đến trường, học tập thật tốt, không được cố ý nảy sinh xung đột với người khác. Đương nhiên, em cũng có thể không cần nghe lời chị, nhưng là nếu xảy ra chuyện, đừng tới đây xin xỏ gì hết.”

Tô Trầm Ngư chậm rãi nói: “Nhưng nếu em ngoan ngoãn nghe lời, cho dù có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ suy xét giúp em một chút…”

Tô Thiên Tập đầy mặt mờ mịt.

Mỗi từ cậu đều nghe hiểu, nhưng kết hợp với nhau rồi, lại có chút khó hiểu là thế nào.

Ý của chị là, cậu phải thật nghe lời và phải chăm chỉ học tập?

“Nếu không thích cô gái kia, vậy thì không cần phải để ý những gì có liên quan đến cô bé, người ta bị kẻ khác làm phiền, thì có thể tìm thầy cô, tìm phụ huynh của cô gái ấy, việc gì mà em phải tham dự vào?”

Cô dựa lung vào ghế sô pha, khóe miệng hơi nhếch lên:

“Đã từng nghe câu gậy đánh chim đầu đàn chưa.”

“Nếu là đặt ở thời cổ đại, với chỉ số thông minh ít ỏi này của em, chết như thế nào cũng không biết.”

Tô Thiên Tập cân nhắc nửa ngày, không chắc chắn hỏi: “Ý của chị là…… Trần Thi Lan cố ý? Chỉ là muốn để em đi tìm Tôn Tống Triết, sau đó đánh nhau với hắn?”

“Chị có nói như vậy đâu.”

Tô Thiên Tập: “……”

Chị rõ ràng là có!

Tô Trầm Ngư lấy di động ra: “Cởϊ qυầи.”

“Chị chị chị chị chị …”

Tô Thiên Tập giật bắn mình, đôi tay nắm chặt dây quần, ngước mắt hoảng sợ nhìn cô.

Tô Trầm Ngư chỉ vào phòng tắm: “Tự mình đi chụp ảnh mông của mình, không cần chụp hết, chỉ một phần thôi, nhanh lên.”

Tô Thiên Tập theo ánh mắt cô nhìn sang hướng móc áo đang đặt trên bàn trà, sau đó hốt hoảng mà chạy vào phòng tắm.

Cậu không biết Tô Trầm Ngư muốn làm gì, nhưng cậu hối hận rồi, lẽ ra cậu không nên tới tìm Tô Trầm Ngư.

Làm sao bây giờ, nếu không chụp thì có phải ra ngoài là lại bị đánh hay không?

Cuối cùng cậu vừa khóc vừa chụp một bức, không nhìn ra được là bị đánh ở đâu trong bức ảnh, nhưng có vệt đỏ rất rõ ràng.

Tô Trầm Ngư kết bạn với WeChat giáo viên của Tô Thiên Tập, người bên kia vẫn còn hoạt động nên lời mời rất nhanh được đồng ý.

Cô gửi bức ảnh đi:

【Cô giáo Triệu, tôi đã phạt Tô Thiên Tập rồi, tên nhóc này cứng đầu, không đánh không ngoan, nhờ cô để ý nhiều hơn, nếu nó mà lại gây sự tiếp, cô cứ việc đánh, chỉ cần không đánh liệt giường là được.】

Cô giáo Triệu có lẽ bị ảnh chụp và lời nói này làm cho sửng sốt, dòng chữ “đang nhắn” dừng rất lâu, vẫn chưa thể gửi lại dù một chữ.

Qua tầm hai phút, cô giáo Triệu mới gửi về một câu:

【Tôi sẽ dùng hết bổn phận của một nhà giáo để dạy bảo học sinh của mình.】

Một lúc sau, cô giáo Triệu gửi một cuộc gọi thoại, nghe thanh âm có lẽ tuổi rất trẻ, đại khái nói về vấn đề của Tô Thiên Tập, nói một đống lớn, đồng thời uyển chuyển tỏ vẻ, phụ huynh không nên trừng phạt bằng thể xác đối với con trẻ, những chàng trai ở tuổi dậy thì có lòng tự trọng rất lớn, điều này sẽ dẫn tới tâm lý phản nghịch cho bọn trẻ.

Tô Trầm Ngư hỏi:

“Tô Thiên Tập có hay bắt nạt các bạn học khác trong trường không?”

Đứng từ xa nghe thấy tên mình, Tô Thiên Tập chợt hồi hộp.

Cô giáo Triệu dừng một chút: “… Trò ấy tương đối thích hùa theo đám đông, các học sinh khác cùng làm một chút chuyện hưởng ứng, trò ấy cũng sẽ tham gia, lúc dạy học, thái độ của cậu ấy rất thờ ơ, tôi cho rằng điều này liên quan đến việc phụ huynh quá nuông chiều con. Cô là chị của thằng bé, chắc cũng hiểu rằng, bây giờ 13 tuổi còn nhỏ, sau này lớn hơn một chút...”

Tô Trầm Ngư khẽ cười:

“Cho nên, thưa cô, có vài đứa trẻ bị chiều quá sinh hư, không đánh không được có đúng không ạ?”

Cô giáo Triệu cười ha hả, chắc là hơi xấu hổ, nhưng thật khó để gặp một vị phụ huynh “hiểu lý lẽ” như vậy, cô giáo Triệu chỉ hơi xấu hổ một chút rồi lại nói về tật xấu của Tô Thiên Tập, cuộc gọi này đã trở thành một cuộc họp phê bình.

Sau hơn mười phút, họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Tô Thiên Tập chậm rãi nhích lại gần.

“Nghe được chưa?”

Tô Trầm Ngư ngáp một cái, đã rạng sáng 12 giờ rưỡi:

“Ngày mai tự mình đến trường học, bổn cung mệt mỏi rồi.”

Cứ như vậy, Tô Thiên Tập trơ mắt nhìn cô cứ thế mà nhẹ nhàng “bay” vào phòng ngủ, bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại mình cậu, sau đó vừa mờ mịt vừa xoa mông đi vào căn phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ của Tô Trầm Ngư.

Khi Tô Trầm Ngư tỉnh lại, Tô Thiên Tập đã ngoan ngoãn rời đi.

Lúc cô đang rửa mặt đánh răng thì có tiếng gõ cửa, Tô Trầm Ngư vừa đắp mặt nạ vừa đi mở cửa, ngoài cửa có một anh giao hàng đang đứng chờ: “Đây là bữa sáng của quý khách, chúc quý khách ngon miệng.”

Tô Trầm Ngư: “?”

“Tôi không gọi cơm hộp.”

Anh shipper nói:

“Có phải tên cô là Trầm Ngư Lạc Nhạn và số di động là XXX.”

“…”

Tô Trầm Ngư tiếp nhận phần cơm siêu cấp xa hoa kia, sau đó anh chàng shipper lễ phép rời đi.

Mở ra hộp, bữa sáng được bày biện vô cùng đẹp mắt, đây chắc chắn không phải là thứ mà một nhà hàng bình thường có thể làm được, Tô Trầm Ngư nhắc phần ăn lên, cuối cùng thấy được dưới đáy hộp có tên của nhà hàng — Kim Hoa hiên.

“…”

Từ Bạc Lương Hòa?

Lại nhìn hạ ký nhận đơn —— Trầm Ngư liền Trầm Ngư, thêm cái gì lạc nhạn.

Tô Trầm Ngư không vội vã tìm ông chủ để xác nhận, mà là lấy bữa sáng ra, bắt đầu hưởng thụ. Bên kia, Bạc Lương Hòa xác nhận rằng Tô Trầm Ngư đã ký nhận, hắn chờ Tô Trầm Ngư nhắn tin hỏi hắn, kết quả đợi mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

“Có phải tôi nên hỏi cô ấy một chút không?” Hắn hỏi trợ lý.

Trợ lý lắc đầu.

Bạc Lương Hòa: “?”

Trợ lý ăn ngay nói thật: “Mới sáng sớm ngài đã tặng một phần bữa sáng, bây giờ mà lại nhắn tin chào hỏi sẽ khiến người ta hiểu lầm."

Trừ phi vốn dĩ anh đã có ý gì đó với người ta. Trợ lý không dám nói câu này.

Bạc Lương Hòa nhấn mạnh:

“Đây là lời khen ngợi của sếp đối với nhân viên… Cậu không biết tối hôm qua tại club cô ấy đã…”

Đêm qua trợ lý không đi, anh ta dỏng tai lên nghe.

Bạc Lương Hòa liếc trợ lý một cái, không nói gì.

Qua một lát, hắn cấp Tô Trầm Ngư gửi tin tức:

【Bữa sáng có hợp khẩu vị không?】

Tô Trầm Ngư trả lời trong vài giây:

【Ồ, hóa ra là sếp đưa sao? Tôi còn tưởng rằng là một anh đẹp trai nào đó thích tôi đưa cơ.】

Bạc Lương Hòa: “…”

Tô Trầm Ngư:

【Cảm ơn Bạc tổng, đây là cơm cho nhân viên sao? Trước khi bắt đầu ghi hình, mỗi ngày đều có bữa sáng, trưa, chiều tối sao? ( gương mặt cười đáng yêu )】

Bạc tổng có thể nói không sao?

Hắn trả lời: 【Có.】

Kết quả là, phiếu cơm của hoàng hậu nương nương trong nửa tháng đều đã được thanh toán.

***

Sau khi lượt tìm kiếm phổ biến trên Internet của Tô Trầm Ngư giảm xuống thì tỉ lệ quay đầu nhìn cô ở trường cũng giảm bớt và các bạn học cùng lớp rất thân thiện đối với cô — cô quay lại sau buổi ghi hình, mang theo một xấp chữ ký từ các khách mời, nếu các bạn học nữ muốn đống chữ ký này thì tất nhiên sẽ phải tạo một mối quan hệ tốt đối với cô ấy rồi.

Hoàng hậu nương nương trải qua một cuộc sống yên ả tại vườn trường, thỉnh thoảng cùng ăn cơm với hotboy Trần Mặc Sinh, đi quán bar Huyết Sắc, nghe nhóm Truy Quang ca hát, thấy Tông Văn Tấn thường xuyên tới Huyết Sắc, nhưng đã lâu rồi Tô Trầm Ngư chưa thấy mỹ nhân lạnh lùng Mạc Kinh Nhàn.

“Hình như là cách đây vài ngày có một vị trưởng bối trong gia đình hắn bị ốm nặng, đến giờ vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng, hắn đến hỗ trợ chiếu cố, tạm thời không tới đây.” Tông Văn Tấn nói.

Trong truyện không giới thiệu quá nhiều đến xuất thân của Mạc Kinh Nhàn, hắn chỉ xuất hiện để ngáng chân Cố Vị Hi một lần, sau đó thì nhận cơm hộp.

“Chúc trưởng bối của anh Nhàn Kinh mau chóng khỏe lại, như vậy thì em mới có thể sớm gặp lại anh Nhàn Kinh và nghe được giọng hát của anh ấy.”

Văn Truy hừ lạnh một tiếng:

“Tránh ra, cô chặn đường của tôi.”

“Mồ, anh Truy Quang, đừng có hung dữ như vậy nha.”

Tông Văn Tấn vô cùng hứng thú mà nhìn Tô Trầm Ngư chọc tức Văn Truy.

Lúc sau, Tô Trầm Ngư nghiêm túc gõ xuống quầy bar:

“Truy Quang, em hỏi anh một vấn đề.”

Văn Truy dừng lại động tác, nghi ngờ nhìn cô.

“Ban nhạc của các anh có muốn tham gia một cuộc thi đấu quốc gia, lọt vào tầm mắt của càng nhiều người và khiến cho họ đều nghe được giọng hát của các anh không?”

Văn Truy nghĩ tới đây, liền hỏi cô:

“Cô muốn nói cái gì?”

“Em nhận được một tin tức nội bộ rằng, sắp tới sẽ có một chương trình tổng hợp âm nhạc tuyển chọn gọi là《Dream Voice》, trong đó một vị giáo viên tên là Chu Diệc An nha, nếu anh mà quan tâm thì có thể dẫn ban nhạc của mình tham gia.”

Lúc trước cùng nhau ghi hình thì ngẫu nhiên có cùng Chu Diệc An nói chuyện phiếm, vì vậy lúc đó Chu Diệc An đã biết Tô Trầm Ngư có một người bạn ca hát rất hay.

Cho nên anh heo heo đã chủ động tiết lộ tin tức này cho Tô Trầm Ngư.

Văn Truy mãi vẫn không nói gì, đến khi Tô Trầm Ngư chuẩn bị rời đi, hắn mới hỏi:

“Tại sao cô muốn giúp tôi?”

“Em nói rồi nha, em thích anh mà!”

“…Cô bình thường chút đi!”

“Được rồi.”

Tô Trầm Ngư cười cong mi:

“Đây không phải là em giúp anh, chỉ là lựa chọn cơ hội tốt nhất cho anh mà thôi.”

Quan trọng hơn, chỉ cần Văn Truy tham gia chương trình này, thì mỗi một tiếng hét chói tai mà hắn đạt được đều sẽ thuộc về Tô Trầm Ngư, nếu Văn Truy nổi tiếng…

Đây là một sự đầu tư lâu dài, một sự phát triển bền vững!

“Tôi sẽ suy xét thật kĩ.” Văn Truy nói.

Nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô gái đi xa, hắn thu hồi tầm mắt, nặng nề mà dung nhập vào trong màn đêm.

***

Tô Trầm Ngư vừa mới gọi lại một chiếc xe taxi, nó còn chưa kịp dừng lại, thì một chiếc ô tô dài màu đen trực tiếp ngừng ở bên cạnh Tô Trầm Ngư.

Cửa xe mở ra, bốn người vệ sĩ tây trang màu đen đi xuống, vây xung quanh cô.

Những người xung quanh bị trận hình này thu hút nhìn lại, thấy rõ xong thì vội vàng chạy đi.

Người cuối cùng bước xuống xe là Mẫn thiếu, người đã bị Tô Trầm Ngư thắng đến cả qυầи ɭóŧ cũng không còn, khỏa thân một cách thẳng thắn.

Chỉ thấy hôm nay vị Mẫn thiếu này ăn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng nhìn cũng thật giả tạo, hắn nhìn chằm chằm Tô Trầm Ngư bằng đôi mắt hẹp dài và thâm trầm, như một con sói vui sướиɠ khi tìm thấy con mồi: “Tô Trầm Ngư, thật đúng là để tôi dễ dàng tìm được cô.”

Tô Trầm Ngư: “…?”

Ông chủ, lời hứa sẽ không cho hắn làm phiền đến tôi đâu rồi!?

Tác giả có lời muốn nói:

Người khác: Chó điên tới, chạy mau!

Hoàng hậu nương nương: Chơi chó điên mới thú vị.

Hết chương 22.

Lời của beta: Do hôm qua thất hứa nên hôm nay bù lại cho mn 1 chương nè.