Chương 30: Bước thứ 30 của trà xanh

Edit: Kieumachnaf

Beta: TVy

**********

"Vô dụng! Quá vô dụng!"

Cuối cùng thì cũng hết giờ làm việc, hôm nay những nhân viên giả quỷ tụ tập cùng nhau họp mặt cười nhạo hai NPC bị Tô Trầm Ngư trói và dọa sợ. Hai người đều là 'ma' sao lại làm cho chúng tôi mất mặt như thế, thật sự quá mất mặt giới “ma quỷ”! Hãy nhìn xem kiệt tác của hai người bọn họ.

"Nhưng mà tôi chính là người đã làm cho Lưu Huống sợ đến chân mềm nhũn." Một con “ma” đắc ý nói.

"Thầy Chu cũng bị tôi dọa sợ."

"Mấy người cũng không thấy được vẻ mặt của Tạ Vân Điềm khi nhìn thấy tôi đâu."

"Còn nữa, khi ở trong toilet, Mẫn thiếu bị tôi dọa sợ . . . . . Chậc, nếu không phải lo lắng anh ta sẽ xông tới đánh tôi, tôi có thể tiếp tục dọa anh ta rồi."

Mọi người hưng phấn nói chuyện với nhau, hai NPC trừng mắt nhìn đối phương, sau đó cùng nhau thở dài.

Lật thuyền, nhất định là lật thuyền rồi.

Những con “ma” này đều là nhân viên được tổ chương trình thuê từ mấy ngôi nhà ma, bọn họ kinh nghiệm dọa người vô cùng xuất sắc. Ngoại trừ hai việc ngoài ý muốn do Tô Trầm Ngư gây ra ở buổi ghi hình đầu tiên thì có thể nói buổi ghi hình này rất thành công, nhân viên ở hậu trường nhìn thấy thì hầu hết thời gian là đang cười.

"Phó Thanh Hứa lá gan cũng lớn, lần này hình như không có dọa cho anh ấy sợ hãi."

"Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, sau này còn có cơ hội, không vội không vội."

"Đúng vậy, chúng ta khó có được cơ hội gặp được nhiều minh tinh như vậy, hơn nữa còn dọa bọn họ, phải cố gắng hơn nữa đấy. Đạo diễn nói, không dọa được bọn họ thì chúng ta phải rút khỏi đoàn, như vậy thì thật sự rất là đáng tiếc."

Lời này nói xong, một trong hai con “ma” kia run rẩy một cái, xong đời! Hai người bọn họ vô dụng như vậy, sợ là phải cuốn gói đi mất.

"Tuy rằng Tô Trầm Ngư nhát gan, dễ dàng bị dọa sợ, nhưng cô càng bị dọa rồi làm ra các loại phản ứng căng thẳng bất ngờ. Tôi đề nghị nên giảm bớt kinh hãi đối với cô ta, nên đặt trọng tâm lên những người khác."

"Đúng đúng đúng."

Nhóm người này đã ăn uống no đủ, bọn họ đang họp mặt ở một quán thịt nướng cách khách sạn không xa, bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói: "Mấy người xem, đó có phải là Tô Trầm Ngư hay không."

"Hả?"

Sau đó mọi người vội vàng nhìn sang, đứng ở cửa tủ lạnh của quán nướng lấy đồ ăn không phải Tô Trầm Ngư thì là ai?

"Đại minh tinh như bọn họ cũng ăn thịt nướng sao."

"Tô Trầm Ngư cũng không tính là đại minh tinh, cô ấy có nổi tiếng lắm đâu."

"Nhưng không ngờ cô ấy lại ra ngoài ăn thịt nướng vào buổi tối một mình."

"Thật vất vả lắm mới ghi hình xong, cô ấy không phải rất sợ hãi sao? Cư nhiên còn có tâm trạng đi ăn thịt nướng, nghe một người bạn của tôi trong tổ chương nói, Lưu Huống hình như sợ mình bị thứ gì đó bẩn thỉu bám lấy, khiến cho người đại diện của anh ta phải đòi bùa hộ mệnh ở chỗ tổ chương trình."

Trên thực tế, những chương trình tạp kỹ ghi hình theo hướng kinh dị, liên quan đến ma quỷ thì tổ chương trình đều chuẩn bị cho nhân viên công tác bùa hộ mệnh, chỉ để cầu cho yên lòng thôi. Nhóm khách mời cũng được chuẩn bị, nó được để trong bao lì xì đỏ.

Lúc này Tô Trầm Ngư lấy xong đồ ăn, nhân viên phục vụ vừa tính hóa đơn xong, bọn họ nhìn thấy Tô Trầm Ngư lấy ra một cái bao lì xì màu đỏ từ cái túi nhỏ sau lưng cô, nhìn vào mặt ngoài thì chắc chắn là do tổ chương trình đưa trước khi ghi hình.

Tô Trầm Ngư đổ ra hai trăm đồng trừ trong bao lì xì, cùng với đó là một tấm bùa hộ mệnh hình tam giác bằng giấy.

". . . . . " Cô nhìn nhân viên cười, nhặt tấm bùa lên bỏ lại vào bao lì xì, rồi đưa hai trăm đồng cho nhân viên.

Trong quán này, khách cũng không đông, đông nhất chính là đám “ma” kia chiếm hết hai cái bàn lớn.

"Cô ấy có nhận ra chúng ta hay không. . . . . ."

"Chắc chắn là không, chúng ta đều hóa trang thành ma, nếu cô ấy thật sự có thể nhận ra chúng ta vậy thì chỉ có “ma”. "

Đúng vậy.

"Bất quá đừng có nhìn chằm chằm như vậy, sẽ dễ dàng bị phát hiện ra."

Tô Trầm Ngư ngồi bàn ở trong góc, cách bọn họ ba bàn.

Những người này nhìn thấy cô mở một chai sữa đậu nành ướp lạnh, cắm ống hút vào, rồi vừa cắn ống hút uống vừa lướt điện thoại.

Buổi ghi hình hôm nay tạm thời kết thúc, khi các khách mời đã tìm ra được manh mối quan trọng về chiếc váy đỏ. Mấy khách mời bị căng thẳng trong vài giờ đã về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục ghi hình.

Điều này làm cho Tô Trầm Ngư rất kinh ngạc, cô cho rằng bọn họ sẽ trực tiếp ở trong trường quay, dù sao ở nơi đó thì giường là thứ không thiếu nhất.

Sau khi trở lại khách sạn, Tô Trầm Ngư tắm rửa sạch sẽ. Cô phát hiện các khách mời khác đều từ chối đề nghị cung cấp cơm của tổ chương trình, người khác đều từ chối, nếu cô đồng ý có vẻ rất chói mắt, rơi vào đường cùng, Tô Trầm Ngư đành tiếc nuối từ chối.

Nhưng cô không chịu nổi được cơn đói.

Đói bụng liền ăn, Tô Trầm Ngư lập tức thay quần áo ra ngoài. Đào Đào ở lại nhà ma bên kia, khí lạnh thổi nhiều nên cảm lạnh, Tô Trầm Ngư bảo cô ấy đi ngủ sớm một chút, lấy bao lì xì tổ chương trình đưa, một mình đi ra khách sạn kiếm ăn.

Quán thịt nướng cô chọn này toàn là khách quen.

Sau khi tan làm, khách mời đã thêm wechat nhau do Chu Vấn Sâm đề nghị lập một nhóm wechat “Sáu tráng sĩ dò thám quỷ”.

Vị chủ trì này vẫn rất là thú vị.

Bất quá không có ai nói chuyện, bọn họ chẳng lẽ không đói?

Kể cả chó điên Mẫn Tích Chu, hắn cư nhiên không có đi tìm mình.

Trời xa đất lạ, cũng không có ai ăn một bữa cơm với nhau.

Nhưng đó rõ ràng không phải là phong cách của cô.

Chu Vấn Sâm vừa nói chuyện cùng với đạo diễn của tổ chương trình, cụ thể của cuộc nói chuyện là vì sao Mẫn Tích Chu lại chạy tới ghi hình chương trình.

Người khác không biết thân phận của Mẫn Tích Chu, nhưng Chu Vấn Sâm ở trong giới giải trí có mối quan hệ rất rộng nên đương nhiên biết. Còn từng gặp qua một lần mà lần gặp mặt đó, Mẫn Tích Chu để lại ở trong lòng Chu lão sư ấn tượng rất sâu.

Trong bữa tiệc ăn mừng của cha hắn, Mẫn Tích Chu mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu, học tiếng chó “sủa” với đông đảo khách khứa . . . . Làm cho người đứng đầu Mẫn thị tức giận, thiếu chút nữa là bệnh tim tái phát.

Kết quả là đạo diễn tiết lộ cho anh, Mẫn Tích Chu đến ghi hình, nguyên nhân lớn có thể là vì Tạ Vân Điềm.

Điều này làm cho Chu Vấn Sâm giật mình, hôm nay khi ghi hình, phần lớn thời gian đều là anh ta cùng với Tạ Vân Điềm một đội.

Xem ra phải cách xa Tạ Vân Điềm một chút.

Trở lại phòng, điện thoại rung liên tục, là tin nhắn từ "Sáu tráng sĩ dò thám quỷ".

【Cá nhỏ ăn cá lớn: Các sư phụ, mấy người không đói bụng sao?】

【Cá nhỏ ăn cá lớn: [Hình ảnh] [ Hình ảnh]】

Mở ra xem thì nhìn thấy hai hình ảnh thịt nướng hiện ra.

Bụng của Chu Vấn Sâm vang lên một tiếng "ọc ọc'.

Tạ Vân Điềm ngâm mình trong bồn tắm vì sợ hãi và mệt mỏi. Kỳ thật cô ta rất sợ ma, toàn bộ hành trình biểu hiện không sợ hãi, hoàn toàn là giả bộ, có ai mà không sợ ma chứ!

Sau khi trở lại phòng, cô bảo trợ lý A Mi ở lại bên cạnh một lúc đến khi trạng thái tốt lên chút mới cho A Mi rời đi. Sau đó nhận điện thoại của đạo diễn Trương, vừa nghe âm thanh kia cô liền cảm thấy ghê tởm.

Nhưng có ghê tởm đến đâu cũng không có biện pháp.

Cô ta muốn đứng vững ở cái vòng luẩn quẩn này.

Ngơ ngẩn nhìn trần nhà, cô ta nhịn không được nhớ đến Tô Trầm Ngư. Cô ta cười khổ một tiếng, thật đúng là có phần hâm mộ Tô Trầm Ngư.

Điện thoại vang lên.

Là từ nhóm 'Sáu tráng sĩ dò thám quỷ'.

【Cá nhỏ ăn cá lớn: Các sư phụ, mấy người không đói bụng sao?】

【Cá nhỏ ăn cá lớn: [ Hình ảnh] [ Hình ảnh]】

Tạ Vân Điềm: ". . . . . . " Ăn một bụng kinh hãi, được ngâm trong nước ấm nên sợ hãi cũng tiêu bớt. Cảm giác đói bụng như có hẹn mà đến, lại nhìn thấy hình ảnh này . . . . cmn ai mà nhịn được!

Phó Thanh Hứa ngồi trước bàn làm việc, cầm bút liệt kê ra sơ đồ quan hệ “Váy đỏ của tôi đâu rồi”, đồng thời sửa sang lại toàn bộ manh mối tìm được của ngày hôm nay, liệt kê từng cái ra tờ giấy đặt lên bàn.

Anh với Tô Trầm Ngư cũng giống nhau, thấy những người khác không có ý nghĩ dùng cơm, đành phải tỏ vẻ mình cũng không dùng cơm. Sau khi trở lại phòng, cũng không quá muốn phiền toái, liền nói lễ tân chuẩn bị chút gì đó để lót bụng .

Khi nhìn thấy tin nhắn Tô Trầm Ngư gửi vào nhóm, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay, cô có hai hành động rất vĩ đại.

Anh đẩy nhẹ vào kính mắt, và đánh dấu chấm hỏi vào sau câu phân tích tính cách của Tô Trầm Ngư.

Sau khi những người khác trải qua khoảng thời gian ghi hình ngắn ngủi, Phó Thanh Hứa đại khái cũng hiểu biết về đặc điểm tính cách của họ. Duy nhất chỉ có Tô Trầm Ngư, theo anh thấy cô ta rất là mơ hồ.

Đây giống như là một nhà toán học gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải thì sẽ hưng phấn đến mức muốn giải nó. Cho dù tốn nhiều thời gian cũng không sao cả, chỉ cần có thể giải được vấn đề.

Phó Thanh Hứa suy nghĩ một lúc và là người đầu tiên trả lời tin nhắn, hơn nữa thuận tiện đổi lại nick name của mình:

【Phó Thanh Hứa: Địa điểm.】

【Cá nhỏ ăn cá lớn: ! ! !】

【Cá nhỏ ăn cá lớn: Phó lão sư muốn tới?】

【Phó Thanh Hứa: . . . . . Đói.】

Tô Trầm Ngư gửi định vị.

Chu Vấn Sâm gia nhập cùng tán gẫu:

【Chu Vấn Sâm: Tôi cũng đến, lâu rồi không có ăn thịt nướng, @Cá nhỏ ăn cá lớn kỹ thuật chụp ảnh đáng khen đấy, nếu không ăn thì tôi quả thật phải xin lỗi hôm nay vì bị dọa sợ đến nỗi toát một thân mồ hôi lạnh rồi.】

【Cá nhỏ ăn cá lớn: Wa wa wa, tôi rất là hạnh phúc đấy QAQ, các sự phụ mau tới, tôi chờ mọi người.】

Phó Thanh Hứa và Chu Vấn Sâm gặp nhau ở thang máy, bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì một cái thang máy khác mở ra, Tạ Vân Điềm đội mũ lưỡi trai bước ra.

Tạ Vân Điềm: ". . . . . "

Hôm nay Lưu Huống bị dọa sợ quá mức, khoảng thời gian hắn bị mất tích, cũng bị nhốt trong toilet giống như Mẫn Tích Chu, sau khi ghi hình xong, hắn bảo người đại diện tìm cho hắn một quán bar để thả lỏng.

Người đại diện của hắn quả thật rất bất đắc dĩ, trong lòng biết rõ nếu như không an bài thì Lưu Huống cũng sẽ tìm cơ hội chuồn ra ngoài đến lúc có chuyện xảy ra, gặp phải phiền toái vẫn là công ty.

Năm nay công ty chủ yếu nâng đỡ Lưu Huống, hơn nữa điều kiện ngoại hình của Lưu Huống rất tốt, ngoại trừ cuộc sống riêng tư có phần hỗn loạn ra những việc khác cũng rất nghe lời, rất dễ dàng nắm gọn trong tay.

Cho nên vào lúc này Lưu Huống đang phóng thích sợ hãi nên không hề có thời gian chú ý đến tin nhắn.

Về phần Mẫn Tích Chu, hắn một mình ngồi một chiếc xe trở về khách sạn, sau đó ở trên đường xe quay đầu đổi sang tuyến đường khác, hoàn toàn không trở về khách sạn mà đi đến nhà cô hai của hắn.

Cha hắn biết việc hắn thản nhiên lộ mặt ghi hình show tạp kỹ, tức giận đến mức mắng to là đồ khốn, thật ra không phải khinh show tạp kỹ mà là do Mẫn Tích Chu lộ diện, sau này khi chương trình phát sóng, hiển nhiên sẽ có người đào sâu bối cảnh của Mẫn Tích Chu. Nếu đào ra được việc hắn là thái tử gia của Mẫn thị thì cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là lần này chó điên làm ra việc như thế cũng đủ làm cho mặt mũi của cha hắn ném ra ngoài chín tầng mây.

Vốn dĩ chỉ có một bộ phận nhỏ vài người biết.

Kết quả là tương lai sẽ có phần lớn người biết, cha hắn có thể không tức giận sao!

"Chu Chu à, con nói cho bác hai biết, vì sao con lại đi ghi hình chương trình đó vậy? Con muốn làm minh tinh sao?"

Mẫn Tích Chu xem thường rồi trợn mắt: "Ôi, minh tinh là cái thứ gì chứ, con còn hiếm lạ sao?"

Cô hai của hắn: ". . . . . . "

Thật là, đây không phải là nhà mình nên không thể đánh chết hắn.

"Cô đừng quản, bổn thiếu gia chỉ là đi tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Mẫn Tích Chu đứng dậy, "Cô nói cho ông lão, bảo ông ấy đừng có làm xằng bậy, tôi đã quyết định ghi hình rồi, nếu dám phá hỏng, tôi đảm bảo sẽ cho ông ấy hối hận."

"Trong tay tôi có không ít ông ta . . . . " Rốt cuộc thì hắn cũng giữ lại vài phần, nói xong câu đó, Mẫn Tích Chu kiêu ngạo rời đi.

Sau đó hắn nhìn thấy tin nhắn trong nhóm "Sáu tráng sĩ dò thám quỷ", những đó cũng đã một tiếng trước, Mẫn Tích Chu chậm rãi híp mắt lại, muốn gọi điện cho Tô Trầm Ngư, liền tìm thông tin liên lạc, nhưng phát hiện ra là không có số điện thoại.

Chỉ có wechat.

Nên hắn trực tiếp call video wechat.

Cô cúp máy!

Vẻ mặt Mẫn Tích Chu đen lại trong nháy mắt.

Đợi đến khi Mẫn Tích Chu về tận khách sạn, nhìn thấy tin nhắn, Tô Trầm Ngư ở trong nhóm cười hì hì nhắn bảo ngày mai tiếp tục hẹn.

Có thời gian gửi tin nhắn nhóm, nhưng cúp video call của hắn, không trả lời tin nhắn của hắn.

Mẫn Tích Chu trực tiếp đi đến phòng của Tô Trầm Ngư.

"Mẫn thiếu, trễ như vậy rồi sao lại còn đến tìm tôi, việc này. . . . . .Không tốt lắm đâu." Tô Trầm Ngư mở cửa với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mẫn Tích Chu.

Ánh mắt của Mẫn Tích Chu u ám nhìn cô: "Tránh ra."

"Ôi ôi, mời ngài vào." Tô Trầm Ngư hào phóng mở cửa ra, để Mẫn Tích Chu bước vào.

. . . . .

Vài phút sau, Tô Trầm Ngư thu hồi nắm đấm, nhìn Mẫn Tích Chu té trên mặt đất, thở dài: "Haizzz, không mang theo vệ sĩ còn một mình tới tìm làm gì chứ."

Hai mắt Mẫn Tích Chu nhắm chặt, thoạt nhìn hết sức bình thản.

Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt của Tô Trầm Ngư dừng lại chai rượu chưa mở ở trên bàn, cô mở chai rượu ra, vẩy một ít lên người Mẫn Tích Chu, tạo ra một hiện trường giả, toàn thân hắn đầy mùi rượu.

Cô suy một hồi, lại giữ lấy má của Mẫn Tích Chu, cẩn thận đổ một ít rượu vào miệng hắn, như thế thì sẽ chân thật hơn.

Trong nhóm "Sáu tráng sĩ thám dò quỷ", những người vừa mới có một đoạn tình nghĩa ăn thịt nướng với Tô Trầm Ngư đọc tin nhắn:

【Cá nhỏ ăn cá lớn: Các sư phụ, không tốt rồi. Mẫn thiếu uống say gõ nhầm cửa phòng của tôi, hắn say rượu còn vào phòng tôi say đến phát điên lên rồi, rất là dọa người, phải làm sao bây giờ QAQ*.】

(*)QAQ: Là một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc. Q là mắt A là mũi.

【Cá nhỏ ăn cá lớn: [Hình ảnh]】

Trong ảnh, Mẫn Tích Chu ngã trên đất, có lẽ là thần trí không rõ tự mình nhét đầu vào thùng rác.

Hết chương 30.