Chương 48: Sự thật về buổi xem mắt của thư ký

Edit: nynuvola

Lucas đang chơi bi-a chỗ Chu Minh Khải, Chu Minh Khải vừa chơi vừa uống rượu, hai người đều không có thói quen ngủ sớm như vậy.

"Đến đây......!"

Quả bóng trắng đập vào bóng đỏ tạo ra một tiếng vang chói tai, Chu Minh Khải toét miệng cười: "Em thắng rồi!"

"Nhàm chán." Lucas trừng mắt.

"Thượng tướng à......" Chu Minh Khải dò hỏi: "Anh với Lạc thư ký sao rồi?"

"Sao trăng cái gì?"

"Thì là......" Chu Minh Khải thả gậy đánh bóng xuống, ngồi thẳng lên trên bàn bắt chéo chân: "Có chuyện em vẫn chưa dám khẳng định, nên muốn hỏi anh một chút."

"Nói đi."

Chu Minh Khải: "Chuyện là ...... Em cảm thấy, anh cả của em hình như ...... thích Lạc thư ký thì phải?"

Cậu ta thấy thái độ của Chu Minh Vũ đối với Lạc Nhiễm có chút kỳ lạ mới suy đoán như vậy.

Lucas ngạc nhiên.

"Em không chắc lắm, có khi là vì muốn mượn sức của anh nên mới đối tốt với Lạc thư ký cũng nên." Chu Minh Khải nhún vai: "Dù sao thì so ra mối quan hệ của anh và anh ba em thoạt nhìn vẫn tốt hơn."

Cậu ta cảm thấy bản thân mình cũng lâm vào thế khó, rõ ràng bản thân chỉ là một con cá hầm cải chua mà thôi, sao còn bị kẹt ở đây làm trung gian giữa ba phe.

"Anh ta có lá gan đó sao?!" Lucas hung hăng ném gậy đánh bóng xuống đất, cười lạnh: "Tôi lột da anh ta!"

"Không nhất định là vậy, có khi chỉ muốn làm bạn bè của nhau thôi." Chu Minh Khải cố gắng dĩ hòa vi quý nói: "Với cả anh và thư ký rốt cuộc là quan hệ gì? Nếu như anh không tỏ tình cho người ta biết, thì cũng không có tư cách quản lí nha."

"Ai nói tôi không tư cách? Tôi là cấp trên của cậu ấy, cậu ấy là thư ký riêng của tôi, đương nhiên tôi có quyền quản."

"......"

Chu Minh Khải bị mấy câu nói tương tự giọng điệu tra nam của thẳng nam Lucas làm cho khϊếp sợ không ngừng: "Vậy là anh có thích người ta không?" Chu Minh Khải cười gian: "Không thích thì xen vào chuyện của người ta làm gì?"

Lucas cứng họng.

Lạc Nhiễm lại đi xem mắt.

Sau khi biết chuyện này, Lucas cực kì, cực kì tức giận.

Hắn muốn chiếm hữu Lạc Nhiễm, không muốn thấy y và người khác ở bên nhau. Chỉ cần tưởng tượng đến việc y cười với nam nhân hay nữ nhân nào khác, cả người hắn đều không thoải mái.

Giống như bị ai cướp đi cái gì đó.

Đừng nói Lạc Nhiễm cùng người khác trò chuyện tâm sự, lộ ra cảm xúc khác thường, vì người khác mà sắp xếp hay là cười với ai đó, chỉ cần là như vậy thôi, hắn liền cực kì tức giận.

"Nếu anh không thích người ta thì đừng quản nữa, nhưng nếu thích thì thổ lộ đi anh à." Chu Minh Khải bất đắc dĩ cười cười, "Anh không tỏ tình mà lại muốn chiếm hữu người ta, còn phá đám chuyện người ta đi xem mắt, đúng là tra nam thứ thiệt mà."

"......"

Lucas không phản bác.

Suy nghĩ một lát, hắn đẩy gậy đánh bóng sang bên, chộp lấy chai rượu của Chu Minh Khải, cũng muốn mấy hớp, ho sặc sụa, hắn thấp giọng mờ mịt nói: "Nếu không thể mang đến cho cậu ấy được điều tốt nhất, vậy thì đừng nên làm."

"Cái gì?" Chu Minh Khải nghe không rõ.

Lucas hừ lạnh: "Tôi nói, tôi không độc chiếm người khác, cũng không đi phá đám xem mắt!"

Hắn đập mạnh ly rượu xuống bàn tạo ra tiếng vang lớn, "Tôi chiếm dụng cậu ấy khi nào hả? Tôi chỉ bảo cậu ấy phải tập trung vào công việc đừng đi xem mắt, cả ngày cứ nghĩ đến chuyện yêu đương dẫn đến trễ nãi công việc còn ra thể thống gì nữa. Chẳng qua là muốn xem đối tượng hẹn hò của cậu ấy là dạng người nào, nếu không đủ ưu tú giỏi giang, thì dựa vào cái gì tôi để thư ký của mình ở bên người như vậy."

Chu Minh Khải bất lực: "Chẳng phải anh luôn đưa tiền hối lộ rồi đe dọa các kiểu phá đám sao?"

Dư Hàn công tác trong bộ chính phủ, là đồng nghiệp của bạn Chu Minh Khải, vì vậy cậu ta mới vô tình biết được nguồn cơn, nghe đâu sau khi buổi gặp mặt kết thúc, anh ta bị Lucas mò đến tận cửa hỏi đông hỏi tây, sau đó còn bị mấy người mặc đồ đen chặn lại đe dọa, đưa tiền bắt anh ta tránh xa Lạc thư ký.

Cậu kinh ngạc đến độ tưởng mình đang cầm nhầm kịch bản nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài của Na Na.

"Đe dọa?" Lucas nhíu mày.

"......?" Chu Minh Khải sửng sốt, "Không phải là anh hả?"

"Cái gì không phải tôi? Có rắm thì mau thả."

"À không có việc gì......" Chu Minh Khải có chút bất ngờ.

Lucas không phải loại người sẽ dối trá vấn đề này, nếu thật sự là hắn làm, chắc chắn là công tư liêm chính.

Vậy thì là ai......?

Chẳng lẽ......

Chu Minh Khải cứng đờ.

Chắc không phải đâu nhỉ?

Sắc mặt hắn trầm xuống, "Cậu bảo có người làm? Đó là ai?"

"Không có không có." Chu Minh Khải đánh trống lảng: "Em đoán mò thôi, anh hung dữ như thế nên em tưởng nhầm."

Sau đó Lucas trở về phòng nghỉ ngơi, đừng nhìn bề ngoài như vậy, thật ra tửu lượng của hắn không tốt, lúc này đã cảm thấy hơi hoa mắt rồi.

Lucas mở điện thoại ra muốn nhìn thử Lạc Nhiễm đang làm gì.

@Chân tướng là giả: Mọi người cảm thấy Thượng tướng có thích thư ký không?

Lucas trợn mắt, lập tức phản hồi.

@Lucas: Thích.

Hắn không nhịn được cười.

Rượu có thể tiếp thêm can đảm, khiến hắn làm ra một cái hành động theo bản năng—— tự tay trả lời, nhưng đây mới chính là lúc hắn tỉnh táo nhất, biết rõ bản thân đang nghĩ cái gì.

Sao có thể không thích cơ chứ. Đó là Lạc Nhiễm của hắn đấy.

......

Thích?

Lạc Nhiễm nằm trong phòng, đọc được phản hồi, cảm giác bản thân sắp nổ tung.

Lucas bị ai ăn trộm tài khoản đúng không? Hắn không thể tùy tiện gõ mấy chữ này được. Hay là hắn cố ý trêu chọc y? Hoặc là Lucas đã bị bắt cóc rồi?

Như, như thế nào có thể là thích chứ? Nói hươu nói vượn, không thể tưởng tượng được.

Lạc Nhiễm cuống quýt cả lên.

Nhất định là thích giữa bạn bè, là sự yêu quý của cấp trên đối với....cấp dưới.

Chính là như vậy, đừng suy nghĩ sâu xa thêm nữa. Đêm khuya, tốt nhất là nên đi ngủ.

Y quyết định đi rửa mặt.

Rầm!

"A u."

Ai đó không cẩn thận đυ.ng ngay cây cột trước mặt, phải ôm đầu che chắn.

Bình tĩnh nào.

Lucas là Thượng tướng mình đồng cốt sắt, đời này ghét nhất yêu đương và kết hôn, càng ghét đối tượng nũng nịu bám người, hắn cảm thấy yêu đương chính là dư thừa, bốn phía xung quanh đều là rác rưởi, cho nên đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.

Đừng làm quá lên.

Lạc Nhiễm nhanh chóng rửa mặt, không dám nhìn điện thoại, trực tiếp tắt thiết bị lên giường đi ngủ. Sau đó y nằm mơ, trong mơ y bị một con sư tử ngoạm đi, mang y tiến vào lãnh địa của nó, ném vào một hang động.

Con sư tử còn lộ ra biểu tình dữ tợn, nói muốn Lạc Nhiễm sinh sư tử con cho nó.

Cuối cùng sư tử phát hiện ra y là Omega, tức giận ngoạm y đến núi hoang rừng vắng chỉ có đơn độc một mình y, Lạc Nhiễm cứ đi mãi đi mãi, bỗng nhiên bắt gặp một con quái vật to lớn, nó nhanh chóng gϊếŧ chết y. Lạc Nhiễm từ trong mơ bị dọa tỉnh luôn.

Cả đêm chính là cứ trôi qua mông lung như vậy.

Ngày hôm sau rời giường, lúc mọi người ăn sáng, Mugadi đề nghị muốn lấy thuyền nhỏ đưa Chu Minh Châu ra biển chơi. Thuyền nhỏ được kết nối hệ thống với thuyền lớn, ở trên còn có không ít hộ vệ Đế Quốc, tuy rằng nhỏ nhưng rất an toàn, lên trên còn có thể nhìn ngắm nhiều phong cảnh khác nhau.

Chu Minh Châu vốn không muốn đi, nhưng cuối cùng bị Chu Minh Khải đưa đẩy lên đó rồi.

Tiễn xong hai người, cậu phát hiện anh ba và Lucas đang muốn đến võ đài trên thuyền chơi nên cũng đu bám theo xem náo nhiệt.

Lucas vừa liếc thấy Chu Minh Vũ, sợ anh ta chạy tới cạy góc tường, nên hướng Lạc Nhiễm ngoắc ngón tay, "Lại đây, đi cùng nhau."

Lạc Nhiễm giật mình, né tránh ánh mắt hắn: "Tôi về phòng......"

Lucas nhíu mày, lại gần kéo tay y, y lập tức lui lại một bước, đề phòng nhìn hắn.

Lucas kinh ngạc.

Lại tính làm chuyện gì xấu gì đấy?

Lạc Nhiễm cúi đầu, ôm một chồng công văn trong tay, nói: "Thượng tướng, tôi về phòng làm việc."

"Cậu lo lắng cái quái gì?!" Lucas quát nhẹ: "Đi với tôi ra đây!"

Chu Minh Cảnh và Chu Minh Khải thấy hai người lôi lôi kéo kéo thủ thỉ không biết là đang nói gì, liền tiến đến hỏi: "Lạc thư ký làm sao thế? Đúng lúc qua đây chơi đi, tôi đang muốn luận bàn với cậu một chút, cũng lâu rồi chưa đánh với nhau."

Chu Minh Cảnh cao lớn soái khí, đường nét sắc sảo lạnh lùng, không giống Chu Minh Vũ vốn nho nhã cẩn trọng, anh ta mang theo phần nhiều sát khí sang quý. Thực tế thì ba anh em Alpha hoàng gia đều lớn lên tuấn tú, có điều khí chất khác nhau một trời một vực.

"Nghe thấy chưa?" Lucas hung dữ: "Mau đi cùng tôi!"

Chu Minh Khải và Chu Minh Cảnh đưa mắt liếc nhau.

Ồ hóa ra là cãi nhau.

Mấy người bọn họ đi đến võ đài, Chu Minh Cảnh chọn lấy một đôi găng tay đấm bốc, nghiêng đầu nhìn qua Lạc Nhiễm.

Sau cái năm cùng hai vị hoàng tử kết "Nghiệt duyên", Chu Minh Cảnh thỉnh thoảng sẽ tìm Lạc Nhiễm để "trao đổi học hỏi", mỗi tội Lạc Nhiễm là một tay Lucas đào tạo, còn Chu Minh Cảnh công sự quấn thân nên đó giờ toàn đánh không lại y.

Vậy nên việc đánh thắng Lạc Nhiễm đã trở thành mục tiêu của anh ta.

Lạc Nhiễm cũng đeo găng tay, hơi cúi người chào Chu Minh Cảnh.

Hai người đứng trên võ đài, Chu Minh Khải và Lucas đứng dưới theo dõi, Chu Minh Khải huýt sáo rõ dài, cười hô: "Lạc thư ký cố lên nha! Anh ba cũng cố lên! Fighting!"

Boong!!

Ngay giây phút hệ thống thông báo bắt đầu, Lạc Nhiễm lập tức tao tới, như mưa rền gió dữ hạ xuống nắm đấm.

Y ra tay hoàn toàn không có chút do dự, khí thế cuồng bạo chấn động bốn phía khó mà phản ứng kịp, Lạc Nhiễm nắm được sơ hở của đối phương liền bắt đầu đẩy lui người từng bước, ngang tàng phá được tất cả các chiêu thức của Chu Minh Cảnh.

Mặc dù Chu Minh Cảnh đã đánh với Lạc Nhiễm vài trận, nhưng vẫn bị khí tức sắc bén của y chèn ép đến yếu thế.

"Bốp!" Chu Minh Cảnh ăn một quyền ngay bụng, vội lui về phía sau vài bước.

Chu Minh Khải dưới khán đài huýt một cái rõ dài, nghiêng đầu tò mò đánh giá Lucas.

Cậu ta nhìn thấy hắn đang nghệch mặt ra, nhìn người trên võ đài đánh nhau có chút xuất thần, hai bên tai còn ửng đỏ rất khả nghi.

Đệch, gợi cảm chết mọe đi được. Hắn thầm nghĩ.

Cơ thể của Lạc Nhiễm như yến, động tác nhanh nhạy, nhưng tung chiêu lại dũng mãnh sát phạt, tựa búa thép giáng xuống mạnh bạo.

Đáy mắt Lucas lúc này chỉ còn lại ánh sáng từ mái tóc màu bạc bay nhảy trong từng động tác của y.

Thật là đẹp mắt.

Hơn nữa là do hắn dạy mà ra, đều là dùng chiêu thức của hắn. Lucas có thể biết tiếp theo y sẽ ra chiêu gì, đánh thế nào, phương hướng ra sao, tất cả hắn đều biết.

Chỉ là trước kia Lucas sẽ chú ý cách thi đấu của y đã đúng với cách dạy của hắn chưa, lực độ có đủ hay không, có khả năng đánh trả chứ, nhưng hiện tại ......

Hắn phát hiện ánh mắt của mình chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt của y, sau đó không cách nào dời đi được.

Thậm chí tim đập cũng nhanh hơn một nhịp.

Fuck, tại sao hắn lại trở nên thế này?

"Rầm ——!"

Lạc Nhiễm trên khán đài dùng động tác hắn quen thuộc tóm Chu Minh Cảnh quăng ngã qua vai.

"Ba, hai, một!"

"Lạc thư ký chiến thắng!"

Chu Minh Khải trêu đùa: "Aiya, anh ba vậy là không được nha! Một Alpha như anh mà không đánh lại người ta là sao?"

"Em cũng là Alpha đấy." Chu Minh Cảnh đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt phủi phủi bụi trên tay áo: "Nếu không em cũng lên thử sức với Lạc thư ký đi?"

"...... Không thử không thử." Chu Minh Khải cười gượng, cậu ta trước đây học quân sự đều trốn đi câu cá, lấy cái gì để đánh với Lạc Nhiễm đây, tính mạng sao?

"Muốn đánh thì phải để Thượng tướng đánh chứ!" Chu Minh Khải đẩy đẩy Lucas.

Lucas đang muốn nói thì bỗng nghe thấy âm thanh đập cửa dồn dập.

Người chạy tới là nhân viên phòng điều khiển trên tàu, "Hai vị điện hạ, thuyền nhỏ bất ngờ gặp cướp ......!"

Lạc Nhiễm sửng sốt.

Mọi người lập tức đi đến khoang điều khiển, Chu Minh Vũ cũng tới.

"Sao lại thế này?" Chu Minh Vũ nhíu mày: "Thuật lại đầu đuôi mọi chuyện."

Đội trưởng trên tàu đáp: "Chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu từ thuyền nhỏ, báo là bọn họ gặp phải vài nhân ngư lưu lạc, đến cướp thuyền và thức ăn.

"Chúng tôi đang cố gắng kết nối lại với hệ thống trên thuyền nhỏ."

Nhân ngư luôn sinh sống dưới nước, thường ngày rất an phận, Chu Minh Châu cũng xui xẻo, gặp ngay nhóm nhân ngư hung tàn lưu lạc bên ngoài.

"Đế quốc 05, thỉnh cầu...... Tít...... Chi viện......"

Có thể thấy tín hiệu bên phía Chu Minh Châu không được tốt lắm.

"Nhân ngư...... Tít tít...... Trong lúc đánh nhau phá hủy...... Máy truyền tin."

"Chúng tôi không sao cả...... Bọn họ đi rồi......"

Là giọng của Mugadi.

Chu Minh Vũ nhẹ nhàng thở phào, "Không có việc thì tốt."

Mặc dù âm thanh từ bộ thu phát ngắt quãng, nhưng cũng hiểu được phần nào tình hình phía đối diện, mấy người Chu Minh Châu đã bị cướp, mặc dù không sao nhưng động cơ của con tàu đã bị phá hủy và bọn họ khó lòng trở về.

Vì vậy tàu mẹ bên này muốn cử người đi đón.

Chu Minh Vũ sau khi hiểu rõ tình huống, liền phân phó: "Để Lộc Bắc hoặc Lạc thư ký đi theo đội trưởng đi một chuyến đi, có người giám sát, nếu xảy ra chuyện gì cũng yên tâm hơn.

"Để tôi đi cho". Lạc Nhiễm nói, "Tôi hơi lo lắng về vùng sông nước này, xuất hiện những nhân ngư kiểu vậy thì tốt nhất là nên cập bến theo lộ tuyến an toàn vạch ra, tuyến đường đó trước đây bộ quân sự đã từng diễn tập, nên tôi tương đối quen thuộc."

"Vậy cứ theo đó mà làm." Chu Minh Vũ đáp ứng.

Nhân ngư cướp bóc không phải là chuyện lớn, có thể ứng phó được, vệ sĩ trên tàu nhỏ không thiếu để có thể đảm bảo an toàn cho hai vị điện hạ, Lucas không cần nhúng tay.

Mười lăm phút sau, thuyền cứu viện của Lạc Nhiễm hội họp với tàu nhỏ của Mugadi và Chu Minh Châu.

Tình hình ở đây quả thật không ổn lắm, thân tàu bằng gỗ đã xuất hiện nhiều dấu vết lồi lõm do đánh nhau, nước cũng tràn vào trong khoang.

"Hai vị điện hạ." Lạc Nhiễm nói: "Mau qua đây, con thuyền kia kéo về là được."

"Ừm......" Chu Minh Châu gật đầu, vô thức túm lấy tay Mugadi.

Vào lúc trông thấy Lạc Nhiễm mang thuyền cứu viện và hộ vệ đến, tâm tình của Chu Minh Châu thả lỏng đôi chút, lúc này cô mới ý thức được bản thân vừa làm cái gì, dứt khoát né tránh cánh tay Mugadi.

Mugadi sững người, hơi nở nụ cười.

Cho dù Chu Minh Châu có lạnh lùng cao ngạo đến đâu, cô vẫn là công chúa Omega nhỏ của Đế Quốc, lớn lên trong mật ngọt ấm áp, gặp phải loại chuyện này tuy rằng cố gắng quật cường chống đỡ, nhưng chung quy khó giấu sợ hãi, toàn bộ hành trình đều tóm chặt Mugadi, tay chân run rẩy.

Mugadi nhịn không được nói lời cảm ơn với nhóm nhân ngư từ tận đáy lòng.

"Điện hạ không nắm?" Mugadi cong môi: "Chờ lát nữa lỡ như có nhân ngư ở đâu bổ tới thì sao làm bây giờ?"

"Câm miệng......!" Chu Minh Châu trợn mắt hạnh mắng: "Nếu không phải anh lôi kéo tôi đến đây, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"

Hai người lên thuyền, Lạc Nhiễm đưa khăn lông cho Chu Minh Châu.

"Công chúa cực khổ rồi."

Chu Minh Châu nhận lấy, nhanh chóng đi đến phòng riêng trên thuyền.

Mugadi đuổi theo.

Dùng ánh mắt của Lạc Nhiễm có thể thấy hai người rõ ràng trở nên thân mật hơn rất nhiều, cũng có chút ngượng nghịu lúng túng.

Dừng một lát, Lạc Nhiễm xoay người đi theo, định nói với bọn họ về việc thay đổi lộ trình, miễn cho công chúa phải lo lắng.

"Biến ngay......! Đừng suốt ngày quấn lấy tôi!"

"Minh châu!"

Lạc Nhiễm thấy hai người ở trên boong tàu hình như đang cãi nhau, bước chân cũng dừng lại.

"Minh châu, Thượng tướng rõ ràng không thích em, mọi người đều biết chuyện này, đừng chờ đợi hắn nữa."

"Ai cần anh quản?!"

Lạc Nhiễm không cố ý nghe lén bọn họ diễn drama, vốn đang định cất bước rời đi, nghe được câu này liền sững người.

Chu Minh Châu nói: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói ra chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ đêm đó tôi sẽ không để yên đâu!"

"Tôi sẽ không......" Ngữ khí của Mugadi tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "Từ đầu tôi đã không tính nói ra, cũng sẽ không dùng nó để ép buộc em, hủy hoại danh dự của em, tôi bảo đảm. Có điều tôi đã tạm thời đánh dấu em ...... Cho nên tôi cần phải có trách nhiệm."

"Hơn nữa tôi thật sự thích em."

Lông mày y hơi nhíu lại. Dựa theo màn đối thoại của hai người, Mugadi hình như đã có một đêm 419 với Chu Minh Châu.

Chuyện tiệc mừng thọ đêm đó ...... Là ám chỉ về ba người phụ nữa kia sao?

Andica từng nói thấy ba người phụ nữa lén lút lẻn vào, đương nhiên không có mục đích tốt đẹp gì.

Mà đêm đó sau khi gặp Chu Minh Châu ba người kia cũng tự nhiên biến mất, chẳng lẽ là đi cùng Mugadi......?

Mugadi ở sát phòng với Lucas.

Manh mối quá hỗn loạn.

Nhưng dường như đều chỉ về một hướng.

Ngón tay Lạc Nhiễm nhẹ nhàng gõ thư mục, tự nhủ trở về phải điều tra kĩ lưỡng lại lần nữa.

Hai người trên boong tàu vẫn đang tranh cãi, có điều bắt đầu đi theo xu hướng cãi vã ấu trĩ, Chu Minh Châu thì cáu kỉnh, mà Mugadi một mực dỗ dành.

Lạc Nhiễm hơi lùi lại, sau đó cố ý bước nặng nề lên sàn, y đẩy cửa phát ra âm thanh, ra hiệu có người đang đến, hai người kia mới chịu dừng lại.

Tàu nhỏ cuối cùng cũng tập hợp thành công với tàu mẹ theo tuyến đường an toàn.

Ở lại thuyền chơi thêm một ngày, du thuyền cập bến, kết thúc kì nghỉ ngắn ngủi.

Cũng coi như là đạt được mục đích giữa Chu Minh Khải và Mugadi, tuy rằng Chu Minh Châu đối với Mugadi vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rõ ràng ngầm đồng ý nhiều hành động của Mugadi.

Sau khi trở về, bàn làm việc của Lạc Nhiễm chất đầy công văn, y nhìn thấy cũng giật mình.

Dung Đóa cười gượng nói: "Lạc thư ký, để tôi giúp anh chỉnh sửa nhé?"

"Cảm ơn." Lạc Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu.

Trong hai ngày này, cuối cùng y thành công xử lý hết mớ công văn, bao gồm cả hồ sơ tích tụ trước đó. Lúc giải quyết xong xuôi, chỉ thấy toàn thân nhẹ nợ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Trước đó, y dường như bị chồng chồng lớp lớp văn kiện cao đến trần nhà dọa sợ, Dung Đóa còn hiểu ý mang một cái thang cao đến đưa cho Lạc Nhiễm.

Lạc Nhiễm: "......"

Được rồi. Y nhận lệnh bắt tay vào việc.

Kỳ thật phần lớn công văn chỉ cần y đóng dấu hoặc chuyển qua cho Lucas là được, nhưng bất luận thế nào cũng cần phải liếc qua một cái, không dễ dàng lắm.

"Để tôi giúp cậu."

Lucas vừa mở cửa ra liền trông thấy Lạc Nhiễm đang đứng trên thang, trong tay còn ôm một xấp tài liệu lớn, tựa hồ có chút nặng, vì vậy hắn xắn tay áo bước đến.

Dung Đóa mở to hai mắt.

Thượng tướng vậy mà......?

Tình yêu tuyệt mỹ a!

"Không, không cần đâu......" Lạc Nhiễm nhanh chóng mở miệng: "Tôi tự làm được."

Lucas lớn lên đặc biệt cao ráo, không cần thang, trực tiếp duỗi tay ra: "Cậu muốn tìm thứ gì, thì đặt vào đây là được."

Hắn tự nguyện trở thành giá đỡ hình người của Lạc Nhiễm.

"......" Tai y có chút hồng, đáp lại: "Không cần đâu."

"Cậu lảm nhảm cái gì đấy?! Nhanh lên!"

"......"

Lạc Nhiễm đành phải giao hồ sơ trong tay cho Lucas.

Y vừa chọn lựa vừa hỏi hắn: "Thượng tướng không phải định đi quân doanh sao?"

"Để cho bọn họ chờ một lát cũng không sao cả."

Dung Đóa âm thầm che miệng gào thét.

Lạc Nhiễm đứng trên thang cao, ngẩng đầu tìm kiếm văn kiện, tìm được rồi liền nhẹ nhàng thả xuống tay Lucas.

Người đàn ông cao lớn một thân quân trang, đứng bên cạnh cái thang, khoảng cách giữa hắn và đồ vật linh tinh có hơi chật chội, nhưng hắn vẫn yên tặng đón văn kiện.

Tựa một con sư tử ngoan ngoãn.

"...... Được rồi." Lạc Nhiễm rũ mi: "Cảm ơn Thượng tướng."

"Xong hết rồi?" Lucas nghi ngờ.

"Ừm xong rồi, tạm thời là thế, để tôi xem trước mấy cái này đã."

"Ừm."

Lucas đặt công văn lên trên bàn, rồi quay người rời khỏi.

Lạc Nhiễm vẫn còn ngây ngốc, nhịn không được suy nghĩ lung tung.

Dung Đóa một bên cười gian xảo, nói: "Thượng tướng đối xử với anh thật tốt."

"Còn, còn tạm." Lạc Nhiễm ngồi xuống, hít sâu một hơi quyết định chuyên tâm công tác, bỗng có tin nhắn từ Hạ Chí gửi đến.

[Hạ Chí: Đối tượng xem mắt kia cho tôi phương thức liên hệ rồi, để tôi gửi danh thϊếp qua cho cậu nhé.]

[Hạ Chí: Nhưng mà, tôi vẫn kiến nghị cậu không nên đi tìm đường chết, con sử tử nhà cậu rất có thể sẽ cắn người đó, ôi chao! Siêu siêu hung dữ luôn.]

Lạc Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, nhắn một tiếng cảm ơn.

Lucas lúc này đang ngồi trên phi cơ, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Lạc Nhiễm gần đây rất lạnh nhạt với hắn, đặc biệt quy củ.

Hình như mọi chuyện bắt đầu từ...... ngày ở trên đài thí nghiệm?

Phải, chắc chắn là từ ngày đó, Lạc Nhiễm liền dần dần thay đổi, trước kia còn có thể cho hắn ôm một cái, hiện giờ chỉ muốn giúp y lấy văn kiện thôi cũng rất khó khăn, cũng chính từ ngày đó, thỉnh thoảng y đối diện với hắn đều không tự chủ được đỏ mặt.

Thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Lucas tự động nhớ đến bộ dạng hai tai đỏ hồng của y, đúng lúc này điện thoại bỗng nhận được tin nhắn từ đội trưởng đội điều tra.

—— Thượng tướng, Lạc thư ký lại chuẩn bị đi xem mắt.

Lucas: "??!!"

......

—— XXXX ——

Đối tượng xem mắt mới của Lạc Nhiễm tên là Cố Nam Thành, cũng là một Alpha ưu tú.

Trên thực tế

hầu hết Alpha đều khá ưu tú, dù sao bọn họ cũng được trời ưu ái tài năng và sức mạnh, chỉ cần bỏ một nửa công sức là có thể đạt kết quả gấp đôi, huống chi ở thủ đô Alpha được giáo dục rất kĩ lưỡng.

Lạc Nhiễm nhìn tư liệu xong, phát hiện vị Alpha này không chỉ đơn giản xuất sắc.

Cố Nam Thành đích thực là một phú nhị đại tiền tiêu không thiếu, trong nhà kinh doanh bất động sản, nghe nói bản nhân cũng tuổi trẻ tài cao, mang về không ít danh tiếng chứ không phải là ông chú trung niên béo phệ nào đó.

Nói ngắn gọn, chính là một tổng tài bá đạo sống sờ sờ, từ tên gọi đến thân phận.

Sau khi biết được đối tượng xem mắt lần này là ai, Lạc Nhiễm lập tức thay đổi địa điểm gặp thành một nhà hàng cao cấp.

"Hài lòng với những gì nhìn thấy không?"

Lạc Nhiễm vừa đến, Cố Nam Thành liền mỉm cười giơ tay chỉ ra cửa số sát đất quang cảnh bên ngoài.

Lạc Nhiễm: "......"

Cố nam thành mở lòng bàn tay trước mặt y: "Lạc thư ký, ngưỡng mộ đã lâu, cậu đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp đấy."

Lạc Nhiễm cũng nắm lại, gật đầu đáp: "Xin chào."

Gọi xong đồ ăn, Cố Nam Thành mỉm cười "tà mị", cực kì tự tin nói: "Lạc thư ký, chúng ta thẳng thắn với nhau chút đi."

"Được thôi.".

"Vốn dĩ tôi bị gia đình ép buộc nên mới đăng kí thông tin của mình lên website hẹn hò giấu mặt và định tìm ai đó ứng phó tạm. Nhưng không ngờ tôi lại thật sự gặp được cậu, không thể làm cho có lệ được, Cố Nam Thành nói:"Cậu rất xuất sắc, đương nhiên tôi cũng thế, cho nên nếu hai ta quen nhau thì cậu không cần phải chăm chỉ làm việc nữa, tôi biết công việc thư ký không dễ dàng gì."

Cố Nam Thành lại mỉm cười tà mị thêm một cái, "Ở bên cạnh tôi, tiền bạc của tôi có thể cho cậu ăn chơi tiêu sài xả láng cả đời này không hết."

Lạc Nhiễm: "......"

Cố Nam Thành hất cằm: "Cậu thấy thế nào?"

Lạc Nhiễm lịch sự từ chối: "Xin lỗi, cá nhân tôi chỉ thích xem cảm giác."

"Không hổ là Lạc thư ký, không ham tiền tài quyền lực của tôi, so với đám nam nữ bên ngoài đúng là rất khác biệt." Cố Nam Thành vô cùng vừa lòng.

Lạc Nhiễm: "......"

"Không sao, tôi tình nguyện chờ đợi cậu, bao lâu cũng được, bởi vì cậu đáng giá." Cố Nam Thành nhẹ nhàng đặt tay trước ngực: "Ngày mai tôi còn cơ hội ăn cùng cậu một bữa cơm nữa không?"

"Để tôi coi sao đã, công việc khá bận rộn."

Ăn cơm xong, đại não của Lạc Nhiễm đã bị nhồi nhét một đống lời thoại kì quái lạ lẫm, cho nên lúc đi xuống lầu y không vội vàng trở về, mà đứng ở góc quan sát Cố Nam Thành .

Y thấy anh ta đang định đi về chiếc phi cơ xa hoa của mình thì bị một người đàn ông nhảy ra giữa đường ngăn cản.

Lạc Nhiễm nhận ra người đó, là thành viên trong tổ điều tra.

...... Quả nhiên.

Người đến nói với Cố Nam Thành mấy câu, sau đó hai người cùng trở về nhà hàng, đi lên một căn phòng ở trên lầu.

Lạc Nhiễm lập tức lén lút đi theo, nhưng vừa đến nơi liền bị hai người ngăn cản phía bên ngoài.

"...... Lạc thư ký?"

Cản đường y là hộ vệ của Lucas.

Lạc Nhiễm cong môi nói: "Im lặng."

Hộ vệ: "......"

Y đứng ngay cạnh cửa nghiêng đầu bắt đầu nghe ngóng.

Trong phòng.

Lucas ngồi trên ghế, chống tay lên bàn, hắn gác chân xụ mặt, khí thế có thể đè bẹp Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lucas, nghi ngờ hỏi: "Thượng tướng sao lại ở chỗ này ......? Ngài muốn nói chuyện gì với tôi sao? Lại còn tự mình đến??"

"Anh và thư ký của tôi xem mắt?"

"......"

Cố Nam Thành liền hiểu rõ, gượng gạo trả lời: "Đúng vậy."

"Anh thích cậu ấy? Có ý định phát triển mối quan hệ này?"

"Đúng vậy." Cố Nam Thành kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi có thể chu cấp mọi thứ cho cậu ấy, cậu ấy chỉ việc hưởng thụ thôi."

"Ồ?" Lucas nói: "Tôi đến là để kiểm tra anh, muốn mang thư ký của tôi đi thì phải qua được bài kiểm tra này đã!"

Đây chính xác là hình tượng bà mẹ ghẻ ác độc trong cổ tích.

Lạc Nhiễm ngoài cửa: "......"

Cố Nam Thành tự tin đáp ứng: "Được, bắt đầu đi!"

"Cửa đầu tiên, tôi hỏi cậu mấy vấn đề liên tiếp."

"Màu sắc mà Lạc Nhiễm thích là màu gì?"

"Màu xanh lá cây." May mà Cố Nam Thành trước đó đã tập dợt qua.

"Lạc Nhiễm thích ăn cái gì nhất?"

"...... Ừm, mì sợi?"

"Sai!"

"Lạc Nhiễm thích vị gì? Đồ ngọt hay cay?"

"Chắc là thanh đạm......?"

"Sai!"

"Thói quen nhỏ mà cậu ấy thường làm là gì?"

"......"

"Trả lời không được à? Vậy qua cửa thứ hai, Lạc Nhiễm khi tức giận sẽ thế nào?"

"......"

Cố Nam Thành bèn cãi lại: "Không phải chứ, tôi mới gặp qua Lạc thư ký có một lần, mấy cái này còn chưa rõ, nhưng về sau có thể tìm hiểu dần dần.

"Vậy bỏ qua, trực tiếp đến cửa thứ ba."

Lucas hùng hổ đứng dậy, hộ vệ hai bên ngay lập tức tiến đến trao cho mỗi người một thanh kiếm gỗ.

"Rút kiếm đi!"

"......???!!"

Lạc Nhiễm: "......"

Lúc giảng lý lẽ, biểu tình ba phần lạnh lùng bảy phần thờ ơ của Cố Nam Thành đã bị đánh nát bét, y vô cùng vui sướиɠ đứng nghe.

Nhưng mà......

Lạc Nhiễm nhìn Lucas đứng trong phòng đang bày ra tư thế chiến đấu đến nơi, bất giác cười gằn.

"Thượng tướng!"

Y bước lại gần, nhếch môi cười dịu dàng: "Sao Thượng tướng lại ở chỗ này thế?"

"......?!"

Đến phiên Lucas hóa đá.

"Cậu, cậu sao lại ......?"

Cố Nam Thành nhân cơ hội này chuồn mất, hình tượng bá đạo tổng tài gì gì đó, bay sạch bách không còn một mống.

Lucas tức giận đùng đùng định đuổi theo.

"Ngài định đi đâu?!"

"Thượng tướng à......!" Lạc Nhiễm cản trước mặt Lucas, vẫn giữ nụ cười nhu hòa, "Ngài cũng thật rảnh rỗi quá ha."

"......"

Xong đời.

Y giận rồi, Lucas thầm nghĩ.

"Lạc Nhiễm, tôi......" Lucas bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Lạc Nhiễm nhếch môi hỏi: "Tôi thích màu gì nhất vậy?"

Lucas: "?"

Hắn nhanh chóng phản ứng: "Là người ra đề, tôi đương nhiên biết mấy câu trả lời! Màu xanh lá cây thẫm!"

"Tôi thích ăn cái gì nhất?"

"Đồ ngọt đúng không, đắt đỏ và chỉ ăn một lượng rất nhỏ."

"Vị mà tôi thích là gì? Ngọt hay cay?"

"Thích nhất là vị matcha, thích ăn đồ ăn vặt ngọt nhưng không muốn quá ngọt ngấy, phải vừa thanh đạm vừa thơm dịu, đm cậu chính là cái loại siêu kén ăn."

Còn không quên cà khịa nữa cơ đấy.

"...... Thế thói quen nhỏ của tôi là gì vậy?"

"Cậu rất hay ngồi ngẩn người, khi suy nghĩ sẽ dùng ngón trỏ gõ lên đồ vật, ăn trúng món ngon liền vui vẻ híp mắt lại."

"......"

"Tôi tức giận thì thế nào?"

"Cậu sẽ cười rất dịu dàng, càng dịu dàng càng tức giận, lúc nói chuyện còn âm dương quái khí quanh co lòng vòng."

"......"

"Tôi không có......!" Mặt Lạc Nhiễm thoắt cái đỏ ửng.

"Ha! Cậu cho rằng tôi không biết đúng không?! Tôi nói cho cậu hay, tôi biết tất cả!" Lucas hùng hồn: "Lúc lo lắng cậu sẽ nói năng lộn xộn, ánh mắt không tự chủ nhìn sang chỗ khác!"

"Tôi không hề!"

Lạc Nhiễm quay người chạy đi, tai và mặt đều đỏ.

Lucas đuổi theo, lớn tiếng hét: "Cậu lúc xấu hổ sẽ đỏ mặt, còn có ý đồ chạy trốn, giống như bây giờ vậy!"

"Lúc vui vẻ cậu sẽ làm nũng, giọng nói cũng mềm mại ngọt ngào!"

"Động vật thích nhất là sư tử!"

"Không chỉ thế, cậu thường xem mấy bộ phim thần tượng tình yêu tình báo não tàn ở chỗ riêng tư! Bộ phim mà cậu thích nhất là một một bộ phim điện ảnh của địa cầu cũ tên là , mỗi lần xem nó cậu đều khóc!"

Lạc Nhiễm liên tục trốn tránh, Lucas thì không ngừng dí theo.

"Cậu còn bí mật tiết kiệm tiền để sau này đi B7-Frozen 199 chơi! Bởi vì nơi đó có chim cánh cụt, sư tử biển và gấu bắc cực!"

Lạc Nhiễm không thể nhịn được nữa, xoay người, mặt mũi đỏ bừng, gào lên: "...... Đừng nói nữa!!"

Ahhhhhh, đây là đâu tôi là ai???!!!