Chương 96: Hùng sư độ kiếp (1)

Edit: Nynuvola

Sau khi kết hôn, dường như có cái gì đó khác đi, lại tựa hồ cái gì cũng chưa từng thay đổi.

Lạc Nhiễm và Lucas vẫn tiếp tục công việc như cũ, cuộc sống cực kỳ giống trước đây, phần lớn thời gian Lucas sẽ ở quân bộ còn Lạc Nhiễm xử lý công việc bàn giấy, phối hợp rất ăn ý.

"Tôi đi nhé?"

Chỉ là những lúc tách khỏi nhau, hắn sẽ kéo y đến gần, đặt một nụ hôn lên má người thường mới vừa lòng.

Hai người gần như lúc nào cũng dính lấy nhau, Lucas còn có vẻ cố ý muốn đưa tất cả pheromone của hắn vào người Lạc Nhiễm.

Cho dù đã đánh dấu trọn đời hay vào thời điểm lúc chưa làm chuyện đó, trên cơ thể y vẫn trộn lẫn hương vị của bạch trà và cây thuốc lá, hiện tại y không dùng phun sương che dấu pheromone cho nên bất cứ ai cũng đều có thể ngửi thấy.

Đặc biệt là Dung Đóa, mỗi ngày bị hai người ụp cơm chó tới mức muốn kết hôn.

Dung Đóa ban đầu sẽ che miệng gào khóc, nhưng kinh qua quá nhiều cú sốc, giờ cô nàng nhìn bọn họ ân ái thì cũng chỉ cảm thấy chết lặng.

Cô đã từ fan CP thăng hoa thành công

Trở thành fan mẹ già khi tuổi đời còn trẻ.

Hôn tạm biệt anh chồng mới cưới chưa tới một năm xong, Lạc Nhiễm đỡ hông ngồi xuống, tiếp tục đọc văn kiện.

Bụng y đã nhô lên nhiều, nhưng có lẽ vì người gầy nên 6 tháng trông cũng không quá lớn.

Dung Đóa nhìn Lạc Nhiễm đang nghiêm túc làm việc với quả bụng cồng kềnh kia, trộm nghĩ, thật khó mà tưởng tượng nổi bên trong lại chứa một đôi song sinh.

Đúng vậy.

Lạc Nhiễm và Lucas đã đi làm xét nghiệm, là thai đôi hai bé nam, tuy hiện tại vẫn chưa xác định được giới tính thứ hai, nhưng máy móc đo đạc bắt được pheromone và tinh thần lực, cho nên nếu không phải Alpha thì sẽ là Omega.

Ngoài ra, hai người sau khi làm trong xét nghiệm cũng đồng ý với bệnh viện công bố tin vui này ra ngoài, người dân Đế Quốc biết tin lại lần nữa vui mừng ăn tết.

Đúng như mọi người nghĩ, sự kết hợp giữa Lạc Nhiễm và Lucas quả thật mang đến người thừa kế ưu tú hoàn mỹ cho Đế Quốc.

Lúc ấy đang kiểm tra dò tìm pheromone, thanh báo mức độ trên máy xém chút nữa vỡ tan tành, dù sao máy móc cũng không chuẩn bị cho mức giả thiết cao như vậy, mà cũng chẳng có đứa bé nào chưa sinh đã ngập mùi công kích giống thế.

Hai cục cưng 3S, tuy rằng vẫn đang nằm trong bụng ba.

Nó không khác mấy so với năm Lucas được sinh ra, nhưng vẫn rất khoa trương, bởi vì có đến tận hai bé con.

Toàn Đế Quốc đều cùng Lucas, Lạc Nhiễm trông ngóng niềm hy vọng.

Y viết xong một bản tài liệu, hơi chép miệng, lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lucas.

[Lạc Nhiễm: Anh có đó không?]

[Lucas:.]

Hắn luôn trả lời y chỉ trong vài giây, điều này thật sự khiến Lạc Nhiễm cảm thấy kinh ngạc không thôi.

[Lạc Nhiễm: Muốn uống sữa chua.]

[Lucas: Được.]

[Lạc Nhiễm: Đối diện quân bộ có chỗ bán món sữa chua trái cây, cảm ơn anh nha ^v^]

[Lucas: Ừm.]

Sau khi mang thai y bắt đầu thích ăn đủ thứ kỳ lạ, mà phần lớn là đồ chua, vì vậy Lucas thường xuyên trở thành chân sai vặt, cũng thường xuyên bị cư dân mạng chụp được ảnh up lên, vô tình marketing cho rất nhiều thương hiệu.

—— Sữa chua trái cây ở đây được thư ký uống xong khen nức nở!

—— Chỗ này làm snack hạt và trái cây khô sấy, thư ký mang thai thèm ăn! Ăn xong có thể sinh em bé 3S như thư ký! Một năm ôm hai! Ba năm ôm ba!

—— Bánh bao dimsum chỗ này, trời mới tờ mờ sáng đã thấy có người chạy đến đây mua cho thư ký ăn!

Thậm chí xuất hiện loạt liệt kê về "Bot chân sai vặt mang tên Nguyên soái".

—— Nguyên soái Đế Quốc hô mưa gọi gió, về nhà vẫn là cún bự bị sai vặt như thường.

Sau khi kết hôn, tuy năng lực công việc cũng như giải quyết ngoại giao không hề thuyên giảm, nhưng riêng đối với Lucas, mà có lẽ nguyên nhân xuất phát từ việc mang thai, Lạc Nhiễm dần trở nên càng ngày càng dính người, thích làm nũng, giờ đã quen thuộc danh phận bạn đời của hắn, sai bảo không còn thấy ngượng miệng nữa.

Chạng vạng, Lucas trở về.

Trên tay hắn cầm túi đựng sữa chua, kèm theo hai hộp bánh kem nhỏ và một túi thịt nướng.

Lucas vốn là người chỉ biết ăn cơm trắng, điều này ít nhiều liên quan đến việc ra chiến trường, sau sự kiện bại trận ở hẻm núi xong hắn quả thật ăn không được thứ gì.

Nhưng hiện tại, so với chiến trường, chiếm cứ sinh hoạt của hắn càng xuất hiện nhiều hơn dấu vết cuộc sống bình thường mà rực rỡ cùng Lạc Nhiễm.

Tan tầm, hai người ngồi dùng bữa trên chiếc bàn ấm mới mua cạnh bàn làm việc.

Trời lúc này đã sắp sang đông, bọn họ ngồi bệt trên sàn nhà, chân ủ trong chăn bông, bàn chân có thể chạm vào nhau.

Lạc Nhiễm cắn một miếng thịt nướng, hỏi: "Nguyên soái hôm nay đi luyện binh sao?"

"Đúng vậy."

"Vất vả rồi." Lạc Nhiễm cười ngọt ngào: "Giờ không có chiến sự, nhưng Nguyên soái luyện binh lại chăm chỉ hơn."

"Đương nhiên." Lucas cũng ăn mấy miếng thịt nướng, trả lời: "Không huấn luyện dưới cường độ cao binh sĩ sẽ dần lơi lỏng, không được để họ lơi lỏng, lỡ như buông thả khiến họ trở nên vô dụng thì sau này nếu có xảy ra chiến sự, Đế Quốc khó lòng ứng phó. Các tiểu quốc, tinh cầu xung quanh rất nhiều, còn có những tinh hệ khác tồn tại, thái bình không nhất định duy trì mãi mãi."

Lạc Nhiễm múc thêm cơm cho hắn, gật đầu tán thành.

Hai người ăn xong rồi sẽ ngã lên giường xem công văn, phần ai nấy làm.

Lạc Nhiễm nhìn một chút thôi đã thϊếp đi mất, đầu dựa vào bả vai Lucas ngủ say.

Y cũng trở nên vô cùng thích ngủ.

Lucas mỉm cười bất đắc dĩ, vươn tay tắt đèn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi trán y, tiếp theo ôm người cùng nằm xuống.

......

Nửa đêm.

Lucas bị động tĩnh của Lạc Nhiễm đánh thức.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Lạc Nhiễm đã ngồi dậy, ánh mắt ấp ủ ý tứ sâu xa.

Hắn có chút lo lắng, "Chân lại chuột rút hả em? Chỗ nào không khỏe?"

"Không có."

"Buồn nôn?"

"Không phải."

"?"

Lạc Nhiễm thấp giọng: "Em muốn ăn kem."

"......"

Cái gì?

Lucas nhíu mày nói: "Đừng quậy nữa, đi ngủ."

Lạc Nhiễm nghẹn họng không đáp.

Lucas: "......"

Hắn gãi đầu gãi tai: "Em thật sự thèm ăn hả?"

Lạc Nhiễm hơi ngập ngừng, nói: "Em không."

"Thôi ngủ đi, nửa đêm ăn kem làm gì, không tốt cho cơ thể." Lucas xoa xoa sau gáy y, dỗ dành: "Ngoan nào."

Hắn lần nữa nằm xuống.

Sau đó bỗng thấy Lạc Nhiễm im lặng móc điện thoại, mở chế độ đặt đồ ăn mang về.

Lucas: "......"

Hắn bất đắc dĩ thở ra: "Bé ngốc Nhiễm Nhiễm, bây giờ là 3 giờ sáng, dịch vụ chuyển đồ ăn chắc cũng chỉ còn một, hai chỗ mở bán, vả lại dù có cũng chỉ bán món chính."

Trước đây ở quân bộ từng tập trận qua đêm, hầu hết đều gọi đồ ăn ngoài, đương nhiên là không có kem.

Vì thế Lạc Nhiễm thấu hiểu đổi sang hình ảnh.

Y cứ ngồi như vậy trong góc giường, yên lặng nhìn bức hình, dự định giải khát trong mơ.

Lucas: "......"

Hắn bất đắc dĩ, biết nhà mình khi mang thai phát sinh rất nhiều chuyện, chỉ đành nhận lệnh đứng dậy đi lấy áo khoác.

"Lucas......!" Dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, Lạc Nhiễm vẫn cảm hơi ngượng ngùng.

"Không muốn tôi đi mua?" Lucas cài cúc áo, nhướng mày nói: "Không muốn ăn tôi quay lại ngủ tiếp."

Hiện giờ mấy cửa hàng đều đóng cửa, hắn định đến máy bán nước tự động mua.

"......" Lạc Nhiễm thèm ăn, nhưng cảm giác làm như vậy không hay, vì thế y có chút bối rối.

"Được rồi đừng bận tâm, muốn ăn thì cứ nói, tôi cũng thường có thói quen nửa đêm rời nhà đến quân bộ mà, không phải chuyện gì to tát cả." Hắn lại gần xoa đầu y, rồi lấy áo khoác ban ngày hắn mặc qua, nhiễm đầy pheromone bên trên choàng cho y, dặn dò: "Chờ tôi trở về."

"Dạ."

Lạc Nhiễm thoáng ngập ngừng, sau đó đứng dậy hôn cái chóc vào má Lucas.

"Cảm ơn anh."

Lucas hóa đá.

Ai đó vô cùng đắc ý.

"Tôi đi đây."

Ngày hôm sau, ảnh chụp Lucas đi mua kem lúc 3 giờ bị lan truyền ra.

xxx: Bản thân là một trong những nhân viên bảo an ở khu nhà, nửa đêm tối trời tôi chợt thấy một bóng đen vội vàng nện bước, còn tưởng là phường trộm cắp nào cơ, lập tức bám theo! Sau đó phát hiện đối tượng lúng túng đứng trước máy bán hàng tự động, tôi tưởng hắn định ăn cắp tiền từ máy! Ai mà ngờ được! Người tôi bắt gặp lại là Nguyên soái của Đế Quốc chúng ta!! Tôi chỉ là một bảo an nhỏ bé, vậy mà cũng có may mắn hướng dẫn ngài ấy cách mua kem, aizz thật đúng là phúc phận trời cho!

xxx: Tía má ơi super cưng chiều rồi! Tôi ngất đây, giờ thậm chí không thèm sắp xếp đường luôn ạ, mỗi ngày chính chủ nhét một mớ vào mồm bắt ăn, là họ ép tui ăn!

Trong tấm ảnh, bốn bề tối đen như mực, dáng vẻ cô đơn của Lucas bị kéo dài trong màn đêm.

Mà hắn đang đứng trước máy bán nước tự động suy xét cách sài thứ kia, bất an giơ tay thử từng cái nút, tựa như vận hành một cơ giáp kiểu mới.

Trông thật bi ai.

xxx: Ha ha ha ha nhìn cái ảnh sao thảm quá vậy?! Sốc, Nguyên soái Đế Quốc đi đêm không về ngủ còn lộ vẻ mặt lo lắng, là xã hội sụp đổ hay sự loài người diệt vong?!

xxx: Ha ha ha ha Nguyên soái giống đang đi độ kiếp!

Lucas quả thật giống đang độ kiếp.

Có điều hắn cũng đang tận hưởng nó.

......

—— xxxx ——

Khi công việc không còn bận rộn nữa, Lạc Nhiễm và Lucas dành một chuyến trở về núi tuyết thành phố Thuần Túy.

Họ và người của viện nghiên cứu người cùng nhau thả mẫu trùng xuống dưới lòng đất, mẫu trùng nói lời chia tay với Lạc Nhiễm bằng cách lấy râu của nó chạm chạm vào lòng bàn tay y.

Tựa hồ một nghi thức chúc phúc.

Tiếp theo, Lạc Nhiễm nhìn trùng mẹ trở về nơi nó thuộc về.

Tiễn xong trùng mẹ, hai người đến khu mộ của thành phố Thuần Túy bái tế.

Y không biết trong những bia mộ kia cái nào là của cha mẹ mình, nhưng họ hẳn là...... Sẽ ở đây.

Lạc Nhiễm cũng không chê rườm rà, phụ giúp Lucas quét tước sạch sẽ từng ngôi mộ rồi đặt lên đó hoa tươi.

Có lẽ nhờ trùng mẹ chúc phúc cũng như đến thành phố Thuần Túy, tóm lại sức khỏe của y rất tốt, khoảng thời gian mang thai cũng không khó chịu, ăn uống được, thân thể khỏe mạnh.

Cứ như vậy trôi qua, cuối cùng tới ngày dự sinh.

Họ đã sớm chuẩn bị ổn thỏa bệnh viện trước đó mấy ngày, khi y chuyển dạ lập tức đưa đến viện làm thủ tục.

Lạc Thành, Vương Tử Đồng và Lạc Tinh Nguyên đều đứng chờ bên ngoài, Lucas lo lắng đi qua đi lại vòng vòng.

Cục cưng sinh ra, ba người đều bình an, Lucas đã gấp đến mức lập tức xông thẳng vô, sau đó bị Hạ Chí ngăn lại.

Mãi tận lúc Lạc Nhiễm được chuyển sang phòng bệnh thường, Lucas mới có thể đi vào.

Y nằm ở trên giường, tuy rằng mệt nhưng sắc mặt không tệ lắm.

"Hạ Chí nói là hai nhóc Alpha nam, tinh thần lực 3S." Lạc Nhiễm cười, hỏi: "Anh đi xem con chưa?"

"Chưa, chưa xem." Lucas nắm tay y, có chút ấp úng: "Còn chưa đi."

Hắn đã trộm liếc qua một cái, mơ hồ nhìn thấy hai quả mặt nhăn nheo, chưa kịp nghĩ xem có nên chán vì không có điểm nào giống Lạc Nhiễm không thì đã bị Hạ Chí nhắc nhở có thể qua thăm Lạc Nhiễm.

Lucas thật sự rất lo lắng cho y, nhất thời không màng bận tâm đến những chuyện khác.

Lạc Nhiễm nói: "Lớn giống anh, nhỏ giống em."

Lucas phủ nhận: "Thật ư? Tôi cảm thấy cả hai đứa đều giống khỉ."

Lạc Nhiễm bật cười, vỗ mu bàn tay hắn, trêu chọc: "Hành trình độ kiếp của Nguyên soái hôm nay đến đây là kết thúc."

Hắn cũng có xem bình luận trên mạng.

Đương nhiên, lúc này Lucas vẫn chưa hay đây mới chỉ là nhập môn độ kiếp thôi, sau này con cái lớn mới là độ kiếp chân chính.

"Đúng rồi, tên của con ......" Lucas nhíu mày: "Giờ có thể đặt được rồi chứ?"

Trước đây khi biết có hai đứa nhỏ, Lạc Nhiễm và Lucas đã quyết định mỗi người đặt tên một đứa, cũng dùng họ của đối phương.

Trùng hợp trên Tinh Võng đang tuyển chọn tên, hai người bèn tham khảo luôn.

Lạc Nhiễm vui vẻ đáp: "Em nghĩ kĩ rồi, tên con là Regulus · Aldo. Regulus là chòm sao sáng nhất trong chòm sao Sư Tử so với những ngôi sao còn lại."

Điều y không nói ra chính là, sau khi gặp được Lucas, ngôi sao của y cũng vì chòm sao Sư Tử mà khởi chiếu rực rỡ.

Lucas nói: "Tôi chọn Lạc Hy Túy · Aldo."

Hai đứa trẻ không thể không mang họ Aldo, dù sao dòng tộc Aldo cũng đại diện cho quân quyền và thế lực gia tộc, cho nên Lucas đành phải thêm họ phía trước.

Tên mà hắn chọn cực kỳ đơn giản dễ hiểu, Hy là hy vọng của Đế Quốc, cũng là mối bận tâm của hắn với Lạc Nhiễm và gia đình trên chiến trường, Túy trong thành phố Thuần Túy, nơi mà bọn họ vô tình gặp gỡ, cũng là tình cảm và hy vọng thuần túy giữa hai người.

Lạc Nhiễm sững người, vành tai ửng đỏ, nhẹ giọng khen: "Hay lắm."

Lucas vui mừng cúi đầu hôn y.

Sau này, họ đã có một tổ ấm mới.

==========

(*)Sao Regulus, cũng được đặt ký hiệu là Alpha Leonis (α Leonis, viết tắt là Alpha Leo, α Leo), là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, nằm cách mặt trời xấp xỉ 79 năm ánh sáng

~Lúc đầu tính đặt pass chương này up lên wordpress mà lười quá nên để chương sau vậy~