Chương 1: Vật nhỏ

Trước cổng trường tiểu học, một cô bé mặt mày trắng toát đứng dưới mái hiên, trong tay cầm một chiếc ô che nắng. Tuy rằng đã đầu thu, nhưng thân thể cô cũng không chịu nổi một chút ánh sáng mặt trời, trốn tránh theo sự chuyển động của mặt trời.

Các học sinh cùng phụ huynh đi ngang qua cổng đều nhìn cô bé kỳ lạ này. Thỏ con cảm nhận được những ánh mắt thăm dò, đầu càng lúc càng cúi thấp, cằm gần như chạm vào ngực.

Cô vừa tự ti lại nhạy cảm, cho dù phần lớn những ánh mắt đó là tò mò, nhưng vẫn không đủ dũng khí đứng trong đám đông đối diện với họ.

“Thẩm Thuần Ca — “

Một giọng nam trầm thấp truyền vào tai cô, cái tên này mới gọi được mấy ngày, có chút xa lạ, nhưng giọng nói trong trẻo kia lại rất quen thuộc với cô.

Cô bé ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám đông, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe màu đen kia.

Chàng trai trẻ tuổi đứng ở đường lớn cứu cô khỏi bối rối, cô mở chiếc dù nhỏ màu đỏ ra, chân tay trắng nõn loạng choạng chạy đến trước mặt anh.

Thỏ con ở Mặc Thành cũng không quá tốt, mười hai tuổi nhìn qua chỉ cao bằng đứa trẻ bảy tám tuổi. Thẩm Vân Lãng một tay ôm cô qua đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt hồng nhạt kia.

“Tại sao ăn mà không tăng cân?”

Cân nặng cơ bản không có gì thay đổi, ngoại trừ chiều dài vai đã dài ra một chút.

Người đàn đàn ông nhét cô bé vào ghế phụ thắt kỹ dây an toàn, từ trên ghế sau cầm áo khoác phủ lên đôi chân đang lộ ra.

Có lẽ là bản tính của một đứa trẻ, từ khi Thẩm Văn Lãng từ trấn nhỏ đem thỏ con sợ hãi tột độ về nhà, cô liền trở nên đặc biệt ỷ lại vào anh. Cũng vì thế mà Thẩm An An mới dặn hắn hỏi thăm xem cô bé dạo này ở trường thế nào, có bị ai bắt nạt không.

“Cùng các bạn chơi vui không?”

Cô bé nhìn hàng cây bên đường bay ngược về sau, một chiếc lá rụng chui qua cửa sổ khép hờ rơi trên đầu cô. Cô cầm lấy chiếc lá vàng, kẹp ở giữa miệng và mũi mân mê một lúc, trong lòng suy nghĩ nên trả lời anh như thế nào.

Cuối cùng cô vẫn không muốn mọi người phiền muộn vì chuyện của mình.

“Vui.”

“Anh Vân Lãng, buổi chiều em có thể đi gặp bà không?”

Kỳ thật cuộc sống của cô không tốt, nhiều người ở thành phố lớn không hợp với cô, sau khi tới đây ngược lại cô không còn được tự do như khi ở Mặc Thành. Tuy rằng nơi đó bị chiến tranh tàn phá hoang tàn, nhưng ít nhất bà Nguyệt cùng với những đứa trẻ ở đó sẽ không nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Nhìn vẻ mặt cô liền biết cô không vui, nhưng Thẩm Văn Lãng không biết an ủi trẻ con như thế nào, chỉ có thể bẻ lái ở giao lộ tiếp theo, đi thẳng tới tiểu viện Thẩm Nguyệt ở.

……..

Sáng sớm thứ bảy, Thẩm Vân Lãng ăn sáng xong chuẩn bị tới trường học, vô tình quay đầu lại thoáng thấy vật nhỏ đang đứng trong phòng khách vịn khung cửa sổ.

Cô chỉ lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt nhu nhược đáng thương, cái miệng nhỏ chu ra, giống như ngày đó ở quân doanh. Anh thực ra không thích chăm sóc trẻ con, nhưng anh lại bị bộ dáng nhỏ nhắn của cô làm cho không nỡ vứt bỏ cô.

Đỡ trán hít một hơi, anh đi tới mở cửa sổ ra, hai tay giữ nách cô bế ra ngoài.

Vật nhỏ, so với eo anh không cao hơn bao nhiêu.

“Đi theo tôi?”

Hai hàng lông mi trắng tuyết chớp chớp vài cái, sau đó mở rộng cánh tay gầy guộc ôm lấy đùi anh.

Giọng mũi nhẹ nhàng: “Ừm.”

Anh bất đắc dĩ bế cô bé lên xe.

Gió thu lay động mặt cỏ nhuộm vàng, ánh mặt trời chiếu trên mảnh đất trống rộng lớn khiến cô bé không thể nhìn rõ khung cảnh trước mắt.

Cô nheo mắt, chỉ có thể nhìn ra đường nét của mọi thứ.

Trường bắn của học viện quân sự đều là những chàng trai trẻ tuổi, nhìn Thẩm Vân Lãng dẫn theo một cô bé giống như yêu tinh đến, cơ hồ đều vây lại đây xem. Thỏ con ngượng ngùng trốn đằng sau anh, hai tay nắm chặt quần ngụy trang của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bị gió vén lên.

“Lãng ca, đây là cô vợ nhỏ của anh à? Thật trắng nha.”

Nhà phó tư lệnh từ Mặc Thành ôm về một cô bé, chỉ có lão nhị của Thẩm gia là không có nữ nhân nên liền trở thành đối tượng bị trêu ghẹo.

“Đừng nói nhảm, em gái tôi.”

Anh bế thỏ con lên, ấn khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ, đôi chân dài miên man đi tới lều cất súng đạn.

“Em ở lại đây được không?”

Thẩm Vân Lãng vừa nói xong, cầm lấy một khẩu súng, lại nhìn thấy ánh mắt cô bé cũng dừng trên tay anh.

“Nào —-”

Anh cầm lấy tay cô bé đặt lên báng súng, “Nắm chặt.” Kéo cò súng, “Bang! —-”

Người đàn ông hết sức chăm chú, viên đạn trúng ngay hồng tâm.

Cô bé bị vẻ ngoài hùng dũng của anh làm cho kinh sợ, chưa từng nhìn thấy Thẩm Vân Lãng như thế này, cô chỉ gặp qua anh một lần tại trấn nhỏ Mặc Thành kia.

“Thật lợi hại…”

“Đồ ngốc!”

Thẩm Vân Lãng nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô có chút hối hận khi mang cô ra ngoài. Vỗ nhẹ đầu cô bé, đưa toàn bộ khẩu súng cho cô, kéo một học đệ qua đây dạy cho cô, còn mình thì sang một bên luyện tập.

Anh đột nhiên không để ý đến cô, thỏ con còn tưởng rằng cô đã chọc anh gì đó, mấy giờ còn lại ở trong lều chán nản. Chờ đến khi về nhà, Thẩm An An lại nói với cô Thẩm Vân Lãng đã chuyển trường cho cô.

Cô mím môi, ngay lập tức quên đi cảm giác bị bỏ rơi lúc sáng.

Nhìn người đàn ông đang ngồi lẳng lặng trên sô pha uống trà, đi qua thì thầm vào tai anh điều gì đó.

Đứa trẻ trịnh trọng cảm ơn như vậy khiến anh có chút không được tự nhiên, anh cười một lúc sau lại quay về vẻ nghiêm túc, nắm lấy cổ áo cô đặt sang một bên, chỉ hy vọng cô đừng quấy rầy anh.

—-

Thẩm Nguyệt bị ngã rất nghiêm trọng ở cô nhi viện. Mà phần lớn người Thẩm gia đều không ở nhà, chờ đến khi Thẩm Vân Lãng chạy tới bệnh viện, thân hình nhỏ bé của cô bé cuộn tròn ngồi trên mặt đất dựa vào tường, giống như một con búp bê Tây Dương bị vứt bỏ.

Khi nhìn thấy Thẩm Vân Lãng, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Đôi mắt hồng nhạt giống hai viên đá quý không ngừng chớp, càng lúc càng đỏ vì nước mắt thấm vào.

“Anh ơi, bà sẽ không chết chứ? Liệu bà có chết giống cha mẹ không?”

Cô nắm lấy quần áo anh, khớp tay nhỏ bé hơi biến dạng.

Anh nhìn chằm chằm hai bàn tay run rẩy kia, gần như không cảm giác được hơi ấm từ chúng.

Anh chưa từng trải qua cảm giác lo được lo mất, sau khi trưởng thành cũng không hiểu. Nhưng anh biết rõ bà rất quan trọng với cô, đối với cô bọn anh chỉ là người nhận nuôi cô, còn bà mới là người thân của cô. Ngày thường sẽ tâm sự mà chỉ biết dạy dỗ cô, cô bé nhà họ Thẩm vĩnh viễn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ bộc lộ một chút tính khí trẻ con.

Ngay cả bây giờ khi lôi kéo anh cũng cẩn thận tránh đυ.ng chạm da thịt anh.

Cô quá hèn mọn làm người chưa bao giờ thương tiếc ai như Thẩm Vân Lãng cũng không nhịn được mà đau lòng hết lần này đến lần khác.

Anh bế cô lên, lau nước mắt cho cô.

Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ bước ra, cởi khẩu trang.

May mà đưa tới bệnh viện kịp thời, phẫu thuật cũng thành công, Thẩm Nguyệt tuy rằng chưa tỉnh nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Buổi tối, Thẩm An An từ sân bay chạy đến bệnh viện. Khi thấy bà đã tỉnh, chính miệng nói không sao cả, thỏ con mới chịu về nhà nghỉ ngơi.

Trên đường về nhà thỏ con vẫn luôn cúi đầu rơi nước mắt, Thẩm Vân Lãng nhớ lại những ký ức mơ hồ khi còn nhỏ, xe dừng lại bên đường.

Anh xuống xe đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, khi bước ra trên tay xách theo một chiếc túi.

Tiểu Thỏ cách tấm kính màu đen không nhìn rõ lắm, chỉ có thể thấy bên trong là thứ rất nhiều màu sắc.

Thẩm Vân Lãng mở cửa xe ném túi đồ lên người cô, mở ra mới phát hiện bên trong đều là kẹo.

Cô sờ sờ mũi, trộm nhướng mi nhìn anh. Tuy không thích đồ ngọt, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của anh trai nên vẫn ôm trước ngực, đôi môi hồng phấn khẽ mở, “Cảm ơn…”

Hai người về đến nhà, Thẩm Vân Lãng ôm cô bé vào phòng liền rời đi.

Anh tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra, vốn định xuống lầu uống nước nhưng khi đi qua phòng thỏ con liền nghe thấy tiếng khóc nức nở kìm nén.

Anh vô thức nhìn đồng hồ trên hành lang, bọn họ trở về đã gần hai giờ. Nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng kia liền gõ cửa, tiếng khóc ở trong nháy mắt ngừng lại.

“Thỏ thỏ?”

Thật lâu sau đó bên kia mới truyền đến hồi âm.

“Em đang ngủ.”

Giọng cô bé ồm ồm, vừa nghe đã biết đang nói dối.

Thẩm Vân Lãng nhíu mày, xoay tay nắm cửa mà đã cầm rất lâu.

Thân hình trắng tinh nhỏ bé quay đầu lại theo âm thanh.

Cô ôm hai chân ngồi trên cửa sổ, gió thổi nhẹ mái tóc trắng như tuyết của cô. Áo ngủ màu lam nhạt bao lấy thân thể gầy gò, giống như một tinh linh đang bay lượn trên không trung.

Cô đơn lại yếu ớt, Thẩm Vân Lãng há miệng ra lại khép lại, vốn định la cô nhưng trong nháy mắt lại biến mất.

Khuôn mặt cô cử động, nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa, vẻ mặt bị lật tẩy có chút mất tự nhiên.

“Em, em định đi ngủ.”

Ánh trăng chiếu sáng những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, đôi mắt hồng nhạt đẹp đến hư ảo. Người đàn ông đi qua bế cô từ bệ cửa sổ xuống như một đứa trẻ, khi cảm nhận được hơi lạnh trên cơ thể cô, anh cau mày sâu hơn, đuôi lông mày kiếm nhướng cao.

“Khóc cái gì?”

Lòng bàn tay Thẩm Vân Lãng to lớn ấm áp, gần như có thể bao lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.

Thỏ con vừa gầy vừa nhỏ, trông như một đứa trẻ ngồi trên cánh tay anh.

Bàn tay nhỏ của cô mở ra nắm lại vài cái, ngập ngừng vòng tay qua cổ anh.

Không thể ngừng nức nở, cô nhướng mi thận trọng nhìn anh.

“Em sợ…”

Sắc mặt bà vàng vọt, dường như đang già hơn trước. Đứa bé sinh ra ở vùng chiến sự ngay từ nhỏ đã nhận thức được sinh ly tử biệt, biết rõ sinh mệnh con người mong manh đến nhường nào.

Một người đàn ông trưởng thành không thể hiểu được nỗi sợ của cô bé, nhưng ánh mắt thấp thỏm lo âu cùng hai cánh tay ngó sen không ngừng run rẩy ôm anh cũng khiến anh không thể ngó lơ.

Quên đi, phá lệ bởi vì vật nhỏ này nhiều lần rồi, hôm nay thuận theo cô một lần nữa.

Anh ôm thân thể cô nhẹ nhàng đặt lên giường đắp chăn đàng hoàng, cố nhớ lại những câu chuyện đã nghe khi còn nhỏ, nhưng lại không nhớ được một chữ.

Một lúc sau, anh nhíu mày từ bỏ, nhấc chân nằm bên cạnh cô, một tay đỡ đầu, một tay đặt trên người cô.

“Ngủ đi, anh ở đây.”

Trên cánh tay trái đang giơ lên của anh có hai hàng vết sẹo nhỏ, đó là bị cô cắn.

Ký ức trong nháy mắt quay về ngày Thẩm Vân Lãng đưa cô về, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an như nói với cô không phải sợ, anh ở đây.

Thân hình cao lớn của anh nghiêng một bên, che đi phần lớn ánh sáng ban đêm bên ngoài hắt vào. Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ từ lan ra ngoài, biến thành cảm giác an toàn bao bọc lấy cô. Tâm tình sợ hãi thực sự được giải tỏa, trái tim đang đập điên cuồng dần dần bình tĩnh lại.

Cô không biết mình ngủ từ lúc nào nhưng khi tỉnh dậy anh Vân Lãng vẫn ở bên cạnh cô.

Anh dường như cả đêm đều không đắp chăn, cô nhìn anh một lúc, bàn tay nhỏ bé dán lên tránh anh, xác nhận anh không bị bệnh mới yên tâm. Thừa dịp anh chưa tỉnh, lặng lẽ hôn lên má anh một cái