Chương 1: Mẹo để quan sát đàn ông

Ánh mặt trời xuyên qua cành cây ở dưới chân ném xuống dấu vết loang lổ, đã là đầu thu, trong không khí vẫn còn sóng nhiệt nóng dao động đánh vào gò má.

Đang giữa giờ học, radio trong sân trường vang lên bài nhạc "Chờ gió thổi" mang đậm hơi thở mùa hè, Ôn Lê ôm thùng sách nặng nề xuyên qua đám người, đi về phía ban 11 ở đầu kia hành lang.

Sách và các vật dụng học tập lúc bắt đầu vào học không ít, chỉ bằng sức một người như cô ít nhất phải chuyển hai chuyến. Trọng lượng mà cánh tay có thể chịu đựng sau khi đạt tới ngưỡng nhất định liền bắt đầu nhanh chóng giảm xuống, Ôn Lê bước nhanh đến bên cửa sổ trống trải, đem thùng đựng sách dựa vào mép cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô quả thực có chút đánh giá thấp trọng lượng của một thùng sách , giương mắt dùng ánh mắt đo đạc một chút khoảng cách còn lại, cô quyết định hoãn một lát rồi mới xuất phát tiếp.

Bên tai là tiếng cười nói chuyện của hai ba người bạn học đi ngang qua, Ôn Lê cúi đầu đếm các gân của phiến lá trước mặt, trong hoàn cảnh ồn ào bốn phía cũng không phát hiện có người đang gọi tên mình.

“Ôn Lê.”

Lá cây trước mặt bị một bóng người che khuất, Ôn Lê khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy Bùi Tri Tự đứng trước mặt cô, khóe miệng đang mang theo ý cười dịu dàng.

“Đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu.”

Cô còn đang sững sờ, trước mặt đã có cánh tay vắt ngang qua, tiếp nhận thùng đồ.

“A, không, không cần, tự tôi có thể." Ôn Lê kịp phản ứng, ngượng ngùng đưa tay muốn đón về, nhưng thùng đồ đã bị anh ôm vào trong ngực, cánh tay rắn chắc của nam sinh vòng quanh thân thùng đựng, khiến cô có chút không biết bắt đầu từ đâu.

“Không sao, một mình cậu không dễ mang đi, chỉ mất vài bước thôi mà." Bùi Tri Tự cúi đầu, giọng điệu tự nhiên nhìn cô trả lời.

Ngoài cửa sổ một mảng lớn ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên vai anh, làm nổi bật ngũ quan của anh càng thêm tuấn lãng, đối diện với đôi mắt đen nhánh như vậy của Bùi Tri Tự, nhìn đáy mắt anh thản nhiên chân thành, Ôn Lê bỗng nhiên không có dũng khí cự tuyệt anh.

Như là nhân nhượng bước chân của cô, tốc độ bước chân của Bùi Tri Tự cũng không tính là nhanh, Ôn Lê nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh, trong đầu không ngừng diễn luyện để chốc lát phải cảm ơn anh như thế nào mới tốt.

Giữa các tòa nhà do một hành lang không trung dài nối liền, gió nhẹ nhu hòa bên ngoài phất qua hai gò má, cũng đem thanh âm của người bên cạnh đưa đến bên tai.

“Ôn Lê?”

“Hả?" Cô quay đầu, đôi mắt hạnh mở thật to, giống như nghe giảng trong lớp nghiêm túc chờ anh nói chuyện.

Bùi Tri Tự cười rộ lên, thanh âm càng lúc càng rõ: "Đại hội thể dục thể thao tháng sau cậu có đăng ký không?”

Bất thình lình bị hỏi như vậy, Ôn Lê khẽ a một tiếng, cô lắc đầu, có chút xấu hổ trả lời: “Không, không có, tôi không đăng ký tham gia hạng mục.”

Bùi Tri Tự hiểu rõ gật đầu, chủ động nói: "Đại hội thể dục thể thao mùa thu ít nữ sinh chủ động đăng ký hơn, hình như mọi người có hứng thú với đại hội thể dục thể thao mùa hè hơn.”

Ôn Lê khẽ ừ một tiếng, nửa cụp mắt nhìn mũi chân đang cất bước.

Đề tài đến đây thì dừng lại, thời tiết khô nóng, ngoại trừ tiếng ve sầu trên cây, còn lại chính là nhịp tim đập thình thịch rõ ràng của cô.

Cô cũng không am hiểu thành thạo nói chuyện với bạn học, vừa rồi trong đầu khẩn trương diễn tập thử nói lời cảm ơn như thế nào, trong lòng thầm cầu nguyện hai người trên đường đi đừng có nói gì mà thuận lợi tới phòng học. Nhưng hiện tại Bùi Tri Tự đột nhiên mở miệng cùng cô nói chuyện phiếm, ngược lại còn bị cô có chút lãnh đạm đáp lại cho có lệ, thoạt nhìn rất giống như là về mặt thân thể cô tiếp nhận ý tốt trợ giúp của anh, trên tâm lý lại không cảm kích, không muốn cùng anh nói chuyện.

Cho nên dừng một lúc lâu, cô cố lấy dũng khí hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu? Cậu có tham gia hạng mục gì không?”

Bùi Tri Tự như thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự trực tiếp đáp: "Ừ, có một cuộc thi chạy dài ba ngàn mét.”

Ôn Lê trừng mắt nhìn, chưa xác định nhỏ giọng lặp lại: "Ba ngàn mét?" Tế bào vận động của cô cũng không tính là phát triển, ngay cả làm nóng người 800m theo thông lệ trong tiết thể dục cũng cảm thấy khó có thể kiên trì, cho nên căn bản không nghĩ tới Bùi Tri Tự cư nhiên báo danh 3000m so với cái này còn nhiều hơn gần gấp ba lần.

Giống như nhìn ra sự kinh ngạc của cô, Bùi Tri Tự thở dài một tiếng, không chút che giấu chủ động thừa nhận: "Thật ra tôi cũng không muốn chạy, nhưng thật sự là nhịn không được Hàn Tử Hách cứ nhõng nhẽo cứng đầu."

“Thì ra là vậy.”

Ôn Lê gật gật đầu, cô biết Hàn Tử Hách, mặc dù còn chưa nhận ra hết mọi người trong lớp, nhưng mấy ủy viên ban 11 cô vẫn có thể nhớ rõ.

Hàn Tử Hách trong miệng Bùi Tri Tự là ủy viên thể dục, tính cách cởi mở hướng ngoại, không chỉ hòa mình với bạn học trong lớp, quan hệ của cậu ta với nam sinh lớp ngoài cũng rất tốt. Lúc cô còn ở ban 10, thường xuyên thấy Hàn Tử Hách đến cùng nam sinh trong lớp hẹn chơi bóng.

Đang nghĩ như vậy, suy nghĩ bỗng nhiên bị thanh âm cách đó không xa cắt đứt, Ôn Lê ngẩng đầu, người vừa rồi nhắc tới trong cuộc nói chuyện đang chạy tới trước mặt hai người.

“Bùi Tri Tự! Chủ nhiệm lớp tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng một chuyến!" Hàn Tử Hách thở hổn hển chạy đến gần, thanh âm chợt dừng lại khi nhìn thấy Ôn Lê bên cạnh.

Có điều rất nhanh, sau khi nhìn thấy thùng sách màu hồng nhạt trong tay Bùi Tri Tự, hắn liền hiểu rõ suy nghĩ. Hắn giơ tay vỗ vỗ vai Bùi Tri Tự, nhắc nhở: “Chủ nhiệm cũng không quá gấp, có điều lát nữa cậu bận rộn xong cũng đừng quên, nếu không chủ nhiệm còn tưởng rằng là đại sứ truyền tin như tôi làm không xong việc."

Nói xong, hắn liền nghiêng người lướt qua hai người, vội vàng gọi mấy nam sinh đi xuống lầu phía trước: "Aizz, Đàm Húc Huy! Mấy cậu chờ tôi một chút! Tôi cũng đi căn tin!”

Thanh âm thùng thùng chạy đi dần dần yếu bớt, Ôn Lê thu hồi ánh mắt, nội tâm giãy dụa một phen, do dự mở miệng: "Cái kia đến đây là được, nếu không thì cậu đi trước đi.”

Chỉ là lời còn chưa dứt, Bùi Tri Tự đã cất bước đi vào lớp.

Chỗ ngồi của cô cách cửa không xa, đặt thùng sách bên cạnh chân bàn, anh đứng thẳng dậy hỏi: "Đặt ở đây được không?"

Mặc dù thanh âm của anh cũng không tính là lớn, trong lớp cũng giống như trước kia có chút ồn ào, nhưng nam sinh cao lớn đẹp trai như vậy vừa đứng ở đó, vẫn là hấp dẫn ánh mắt không ít người xung quanh.

Ôn Lê tính tình an tĩnh, từ trước đến nay không thích trở thành tâm điểm, cô biết tầm mắt mọi người di chuyển trên người mình và Bùi Tri Tự cũng không có bất kỳ ác ý gì, nhưng trong lòng vẫn vô duyên vô cớ khẩn trương, thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.

“Có thể, cảm ơn!”

“Có phải còn chưa dọn xong không?" Bùi Tri Tự bước tới gần, cúi đầu nhìn đôi mắt đang cụp xuống của cô.

Có gió từ phía sau cửa sổ nửa mở tràn vào, đem mùi thơm quần áo trên người anh nhẹ nhàng khoan khoái thổi về phía mũi, Ôn Lê nhìn anh bị gió thổi lên vạt áo màu trắng, cân nhắc dùng từ: "Không có bao nhiêu, tôi tự mình có thể."

"Đi thôi, tôi giúp cậu chuyển cho xong 1 lần luôn."

Dưới chân Ôn Lê lại không nhúc nhích, ngón tay nhéo làn váy, nhỏ giọng nhắc nhở: "Không cần đâu, thầy đang tìm cậu nếu không đi thì lập tức phải đi học rồi."

“Không sao, vẫn kịp." Bùi Tri Tự nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hoàn toàn tiêu trừ lo lắng của cô.

Rõ ràng hai người cách nhau cũng không gần lắm, nhưng Ôn Lê lại cảm thấy nhiệt độ trong không khí dường như cao hơn lúc nãy vài phần. Thậm chí nhiệt độ xung quanh đang tăng dần theo thời gian im lặng của cô.

Cô mím môi, bước chân di chuyển ra ngoài tránh ra, tuy rằng tiếp nhận đề nghị của anh, nhưng vẫn thử đánh tan ý nghĩ để anh tiếp tục giúp mình chuyển sách: "Kỳ thật chính tôi cũng có thể tự mình mang."

*

Sức mạnh của nam sinh quả nhiên có ưu thế áp đảo về giới tính, nhìn Bùi Tri Tự nhẹ nhàng giúp cô chuyển hết những thứ còn lại, Ôn Lê lặng lẽ nghĩ, nếu mình chỉ nói một câu cám ơn thật sự là quá mức đơn bạc.

Nhưng trước mắt ngoại trừ cảm ơn trên miệng, cô cũng không có cơ hội báo đáp tương đương lại.

Hai cái thùng một lớn một nhỏ lúc này được đặt ngay ngắn ở chân bàn của cô, Ôn Lê ngẩng đầu, hướng người trước mặt nói cám ơn.

“Lớp trưởng, cảm ơn cậu.”

Nghe được cách xưng hô nghiêm túc và trang trọng của cô như vậy, Bùi Tri Tự rõ ràng sửng sốt trong chớp mắt, khóe môi anh cong lên, giống như bị sự nghiêm túc của cô chọc cười.

Ôn Lê có chút ngượng ngùng, lúc này cũng bất tri bất giác ý thức được mình nghiêm túc giống như chiến sĩ cách mạng đang trao đổi.

Cũng may Bùi Tri Tự kịp thời mở miệng, giảm bớt xấu hổ của cô: "Không cần khách khí như vậy, giống như những bạn học khác gọi tên tôi là được rồi."

Trong đầu Ôn Lê còn đang tua lại đoạn cảm ơn của mình, vội vàng gật gật đầu đáp ứng.

Vì để không làm ngăn trở người phía sau đi qua, Bùi Tri Tự đang nửa nghiêng người đứng ở một bên, cho nên ánh mắt của cô liền có thể nhìn rõ ràng từ mái tóc rậm rạp của anh hướng về sống mũi cao thẳng.

Đột nhiên, tư duy hỗn độn trong đầu bỗng nhiên dừng lại, một cảnh hết sức không phù hợp hiện , bạn cùng bàn đã bí mật tóm lấy cô và chia sẻ cách để quan sát đàn ông.

Đàn ông mũi cao cho thấy....

Một số liên tưởng kỳ quái sắp được gọi ra, hơi thở Ôn Lê đột nhiên ngưng trệ, ánh mắt giống như nóng vội chuyển đi nơi khác, sợ nhìn thấy một bộ phận nào đó có liên quan.

Trong lòng đang loạn một mảnh, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm ồn ào.

“Nhường đường nhường đường! Đại biểu lớp đem tạp chí tôi gói bìa làm bài tập lấy đi rồi!! Thật muốn cái mạng này mà!”

Tiếng chạy lảo đảo dần dần tới gần, Ôn Lê còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị người trước mặt nắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn ở chóp mũi trong khoảnh khắc trở nên vô cùng rõ ràng, lại giương mắt nhìn, trước mặt đã là áo sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ.