Chương 1: Kyle

Dịch: Anh Nguyễn

Hôm nay là một ngày rất xui xẻo. Chỉ trong mười hai ngày ở Ý, Kyle đã bị móc túi hai lần và không những thế còn dẫm vào vết xe đổ một lần nữa, đó là lý do tại sao anh bị móc túi hai lần ở cùng một trạm trong hai ngày liên tiếp.

Thực ra Kyle không phải là người vô dụng, chỉ là anh ấy thích kết bạn với mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến mức mọi người xung quanh phải thốt lên rằng "Tôi chưa từng thấy ai như cậu". Ồ, kệ đi chứ.

Anh luôn đối xử với mọi người với suy nghĩ ai cũng là bạn bè. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ hiểu rõ tất cả mọi người xung quanh mình. Và điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ thân thiện với tất cả những người đến gần mình, đặc biệt là những người đến gần anh ấy với một chồng báo dày và một bó hoa xinh đẹp như thể có chủ đích. Anh lén đưa tay vào túi nhưng kịp nắm lấy và nhẹ nhàng đẩy ra. Một nhóm người bao gồm người lớn và trẻ em trông giống như một gia đình thực sự đã trốn thoát trước khi bị bắt. Nhưng anh cũng có lúc bất cần. Đặc biệt là trước mặt một chàng trai trẻ có khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa nhưng lại đầy lo lắng khi đến gần và hỏi đường. Khi nhìn thấy người đi ta, với tâm trạng vui vẻ, họ đã chỉ đường cho anh mà anh thậm chí còn không biết là ở đâu trên bản đồ giấy, sau đó anh mới nhận ra rằng mình vừa bị móc túi và mất ví tiền.

Tương tự, trong một lần xui xẻo, ngày hôm sau anh bị cướp gần nhà ga. Chỉ sau đó, anh mới nâng cao cảnh giác để thực hiện những chuyến công tác một cách nghiêm túc và quyết định cẩn thận với người lạ, mặc dù điều đó rất đau lòng vì điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể kết được những người bạn thú vị.

Sau mười hai ngày đi đi lại lại giữa hai thành phố và có rất ít hoặc không có việc làm ở Ý, anh hài lòng với kết quả đạt được và lên tàu rời khỏi đất nước này.

Lẽ ra anh có thể đi máy bay, nhưng khi kết thúc chuyến công tác, anh quyết định tự thưởng cho mình một tuần nghỉ phép. Có một lễ hội âm nhạc đang diễn ra ở Salzburg. Anh định đến thăm Áo, ở lại vài ngày rồi từ từ trở về nhà.

Tàu khởi hành trước 23h, dự kiến đến Salzburg lúc 4h sáng hôm sau. Cuối cùng anh lên chuyến tàu đêm sau một lịch trình bận rộn với tinh thần thoải mái cùng cơ thể như không còn thuộc về mình nữa. Tuy nhiên, dù kiệt sức nhưng anh vẫn thức suốt đêm nói chuyện với một người bạn khi người đó đến và tiếp cận anh mọi cách vui vẻ, vì anh cũng là một người thân thiện. Nhưng sau khi bán dưa lê được nửa tiếng, anh cũng buồn ngủ và ngủ thϊếp đi. Anh thậm chí còn chưa đặt khách sạn nhưng vì mắt nặng trĩu nên anh quyết định tìm một nơi để ở khi đến nơi sau đó.

Và anh đã bình yên ngủ quên trên một chuyến tàu không ổn định với nạn móc túi tràn lan.

Chưa đầy một giây, anh chìm vào giấc ngủ sâu cho đến khi có người đánh thức anh. Anh cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi của mình. Mí mắt của anh nặng đến mức anh gần như không thể nhìn thấy người trước mặt sau khi chớp mắt vài lần.

Người soát vé:"Xin vui lòng xuất trình hộ chiếu ạ."

Người soát vé yêu cầu anh xuất trình hộ chiếu nên anh gật đầu với cô ấy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nặng trĩu như có vật nặng đè lên khiến anh không thể mở mắt, rồi đưa tay mò mẫm túi xách.

Đột nhiên, đôi mắt anh mở to, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Chiếc ví đã không còn ở đúng vị trí của nó nữa.

Người soát vé nhìn anh với vẻ mặt bối rối khi anh lật đi lật lại chiếc túi rỗng của mình, nhưng ngoài bụi ra anh không tìm thấy gì cả. Anh quay lại tìm kiếm một chiếc túi khác trong vô vọng dù không nhớ mình đã để gì trong đó nhưng chắc chắn không có cơ hội trưng ra thứ chưa từng được bỏ vào đó.

Nó phải ở đây, nó phải ở trong cái túi này. Và anh chỉ ngủ được một lúc thôi. Lẽ nào anh đã mộng du sao?

Người soát vé nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, như thể nhìn vào khuôn mặt ngu ngốc đó đã đoán được đại khái tình huống. Rồi đột nhiên người soát vé lẩm bẩm “Ô” và nhặt những gì rơi trên sàn lên như thể còn có thứ gì đó giấu dưới gầm giường. Đây là hộ chiếu.

“Tôi chỉ cần cái này thôi”

Người soát vé kiểm tra hộ chiếu và lịch sự đưa lại. Anh chỉ có thể nhận lại hộ chiếu của mình với vẻ mặt ngơ ngác khi nói “Cảm ơn” theo thói quen. Sau đó anh cúi xuống gầm giường xem có thứ gì khác rơi xuống không, nhưng chỉ có vài hạt bụi chào đón anh.

Có lẽ người ngồi cạnh lúc nãy đã biết điều gì đó nên quay sang chỗ ngồi bên cạnh, nhưng chỗ đó cũng trống rỗng.

Người soát vé nói chuyện với anh ta với vẻ mặt bất ngờ.

“Việc bỏ thuốc ngủ vào đồ uống là điều rất bình thường hoặc thậm chí khi đang ngủ, anh cũng có thể bị gây mê. Ngày nay nó cũng rất phổ biến rồi. Nếu anh muốn báo cáo khiếu nại về hành vi trộm cắp, chúng tôi sẽ giúp anh. Món đồ anh đánh mất có quan trọng không?"

Anh lắc đầu bối rối, nó không quan trọng lắm. Hộ chiếu là thứ duy nhất anh không muốn mất, nhưng may mắn thay, tên trộm dường như đã bỏ nó lại khi lấy trộm. Anh thở dài khi nhớ lại tên khốn đó đã cho anh uống nước trái cây trước khi anh bị cơn buồn ngủ lấn át.

Nếu có ai nghe thấy điều này, họ sẽ cười cho đến khi bất tỉnh mất. Bị móc túi ba lần chỉ trong mười ngày. Anh chưa bao giờ cảm thấy bị phản bội như lúc này, bình thường thì nhìn thấu người khác. Nhưng đôi khi anh lại bị bọn trộm vặt lừa một cách ngu ngốc như vậy, mỗi lần như vậy, bạn bè anh sẽ cười vào mặt và chế nhạo: "Sao một người có đôi mắt vô song như vậy lại có thể như vậy? Cậu không thể nhận ra một thủ thuật cơ bản như vậy à?"

"Nhân tiện, thưa ông, ông có vé đến ga tiếp theo không?"

Người soát vé hỏi trong khi anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Anh ngơ ngác nhìn cô, rồi lại lục lọi mấy chiếc túi vừa lục lọi, nhưng chỉ có thể lắc đầu một lần nữa.

Không lâu sau, tàu dừng ở ga tiếp theo. Một người đàn ông nhảy từ lối ra và bất lực bước vào đồn cảnh sát.

Hôm nay là một ngày rất xui xẻo.

Anh đến đồn cảnh sát, điền vào biên bản trộm cắp và ngủ trong góc ghế cho đến rạng sáng.

Buổi sáng, anh ra khỏi đồn công an, mùa hè ở đây thực nóng nực. Ngay cả trước khi nhà hàng mở cửa, mặt trời đã chiếu rọi vào nỗi bất hạnh của anh.

Tuy nhiên, ông trời không cắt đứt con đường sống của ai bảo giờ, vì hộ chiếu của người đó vẫn còn nên người đó vẫn có thể tự do đi lại. Nhưng dù vậy thì vẫn còn một vấn đề khác lớn hơn đó là tiền.

Ngay cả khi anh không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai về quyền công dân bằng hộ chiếu của mình thì anh vẫn cần tiền để đi đâu đó. Ban đầu anh định đến ngân hàng, xác nhận danh tính và rút tiền ở đó, nhưng nơi này giống như một ngôi làng nhỏ gần biên giới vì chỉ mất chưa đầy 15 phút đi bộ từ nhà ga đến trung tâm thành phố.

Nói là trung tâm thành phố nhưng nó cũng giống như bất kỳ khu mua sắm nào ở bất kỳ khu vực nào. Mặc dù có một số ngân hàng nhưng hầu hết đều là ngân hàng địa phương. Dù đã tìm kiếm khắp đường phố nhưng anh không thể tìm thấy ngân hàng nào có thể rút tiền ngay lập tức. Thế là anh đến ngân hàng gần nhất thử hỏi, một nhân viên ngân hàng rất thân thiện gọi đi đâu đó, rồi nhanh chóng báo địa điểm anh có thể giao dịch cách đó 6 trạm dừng.

6 nhà ga, không xa lắm nhưng với một người không xu dính túi như anh thì nó giống như sao trên trời vậy.

Anh thà mở một tài khoản ngân hàng ở đây và yêu cầu gọi điện miễn phí về công ty để nhân viên chuyển tiền vào tài khoản đó còn hơn. Nhưng nghĩ mà xem, việc chuyển và nhận tiền ra nước ngoài phải mất vài ngày nên anh phải ở lại thành phố này vài ngày cho đến khi tiền về.

Nhưng nếu phải đợi như vậy thì anh sẽ phải cạo đất ra mà ăn mất.

Hay đi làm bảo vệ? Chắc chắn không ai muốn chấp nhận một nhân viên bảo vệ chỉ làm việc 3 đến 4 ngày đâu. Một lựa chọn tốt hơn có lẽ là mời James đến, nhưng anh chợt nhớ ra rằng hôm nay James có cuộc hẹn với quản lý của Tyler.

Anh nghiêm túc suy nghĩ và bắt đầu di chuyển không mục đích như thể anh luôn có điều gì đó phải suy nghĩ.

Ngôi làng này thực sự rất nhỏ. Đây là sự thoải mái và yên bình điển hình ở nông thôn. Những chuyến tàu qua biên giới chỉ chạy vài chuyển một ngày và cuộc sống ở đây dường như cũng rất thoải mái mà không hề đông đúc.

Nhìn lại, bố mẹ anh cũng sống ở vùng ngoại ô thì phải.

Dù bố anh vẫn là một người nghiện công việc và thường xuyên đến công ty nhưng mẹ anh đã hoàn toàn rút lui và lặng lẽ tận hưởng cuộc sống vườn tược yên bình ở rìa thị trấn.

Có lẽ ông nên xây một ngôi nhà như thế khi về già và sống ở một nơi như thế này.

Anh nhanh chóng gác lại những muộn phiền ra chuồng gà và bước đi bình tĩnh, chậm rãi, lặng lẽ quan sát những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Trong những ngôi nhà nhỏ xinh, hoa nở trên những bức tường nhỏ. Mặc dù trông có vẻ cũ nhưng đường phố rất sạch sẽ và không khí trong lành, dễ chịu. Đâu đó xa xa, giữa một khu dân cư yên tĩnh có một quán nhỏ chỉ có một vị khách đang ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng tiếng chim hót líu lo và tiếng gió thổi tới từng ngóc ngách.

Ngoài ra còn có cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng rau củ, cửa hàng quần áo.

Tuy tình hình kinh doanh có vẻ hơi ảm đạm nhưng những cửa hàng nhỏ lúc nào cũng đầy ắp hàng hóa chứ không phải kiểu buôn bán ngắn hạn như thế này điểm thêm một chút màu sắc cho những con phố nhỏ ở đây.

Và rồi một cửa hàng đã thu hút sự chú ý của anh. Đó là một hiệu sách cũ. Lối vào quá nhỏ đến nỗi ban đầu anh thậm chí còn không nhận ra đó là hiệu sách. Khi bước tới cửa trước, anh nghĩ phía sau hành lang dài chỉ có khoảng 3, 4 giá sách. Nhưng không ngờ dọc đường đi, giá sách chất đầy đến mức trông chật chội. Khoảng cách giữa hai giá sách quá hẹp, một người rất khó đi qua. Ngoài ra còn có những cuốn sách xếp chồng lên nhau như núi bên cạnh kệ, trông như chúng có thể đổ nhào bất cứ lúc nào nếu anh vô tình chạm vào hoặc lấy ra một cuốn.

Phía sau dãy sách, một ông chú tóc hoa râm có vẻ là chủ hiệu đang ngồi phơi nắng qua cửa sổ chiếu vào. Nhưng thỉnh thoảng người ta thấy đầu chú lắc lư, có lẽ đang ngủ say.

Một hiệu sách tưởng chừng suốt ngày chỉ có ruồi muỗi ghé thăm nhưng không ngờ bên trong lại có khách đứng. Đó là một thanh niên đội chiếc mũ che gần hết nửa khuôn mặt, tay xách một chiếc túi thể thao. Như tìm thấy một cuốn sách thú vị, anh đứng trước giá sách và lật từng trang. Không ngờ hiện nay vẫn còn một cửa hàng như thế này mở cửa kinh doanh, có vẻ như chủ quán vẫn rất vui vẻ.

Anh là một người nghiện sách. Anh luôn muốn đi khắp nơi tìm kiếm và sưu tầm sách cũ, niềm vui khi sở hữu được một cuốn sách cũ dường như không thể diễn tả bằng lời. Vì thế anh từng thành lập một công ty chuyên mua bán, trao đổi sách cổ hiếm có, khó tìm nhưng đúng như dự đoán, công ty nhanh chóng phá sản. Đúng là không thể điều hành một công ty chỉ bằng tình yêu và đam mê mà không tạo ra lợi nhuận.

Cuối cùng, anh được thừa kế tài sản của bố mình và điều hành một công ty rất có lãi, nhưng anh vẫn sưu tầm và bán sách cổ một cách riêng tư.

Chính vì vậy mà anh rất thích những hiệu sách cũ như thế này, và nếu hiệu sách kinh doanh khó khăn thì anh sẽ chân thành cầu nguyện rằng nó có thể sẽ phát đạt hơn.

“Có sách gì vậy..."

Anh liếc nhìn những giá sách được lắp trên tường bên ngoài cửa hàng rồi tặc lưỡi khi nhìn thấy những cuốn sách được phơi khô dưới ánh nắng trực tiếp. Anh nhìn qua những cuốn sách và nhẹ nhàng giũ sạch bụi bám trên chúng. Các hiệu sách ở vùng nông thôn sẽ đầy những cuốn sách lộn xộn. Mặc dù sẽ tốt hơn nhiều nếu sắp xếp chúng theo chủ đề rồi nhóm chúng theo tác giả, nhưng cũng tốt hơn so với việc xếp các cuốn tiểu thuyết bên cạnh những cuốn sách nhạc như thế này.

Anh thở dài.

Anh không mong đợi điều gì khi nhìn thấy những cuốn sách bị phơi khô dưới nắng, nhưng thật đau lòng khi thấy chúng mục nát như vậy. Chắc chắn trong khoảng một trăm năm nữa những cuốn sách này sẽ là vô giá.

Anh vỗ nhẹ vào mặt sau cuốn sách một cách đau đớn như thể vừa chứng kiến một đứa trẻ bị bạo lực gia đình. Nếu là một đứa trẻ, anh có thể sẽ gọi cảnh sát, nhưng anh ấy không thể gọi cảnh sát chỉ vì ai đó "bạo lực" sách được.

Đúng lúc đó, tay anh chợt dừng lại trên một cuốn sách cũ rách nát. Đôi mắt anh mở to như có một cái lò xo trong đó và có thể bật ra bất cứ lúc nào. Miệng nó tự động mở ra nhưng không thể đóng lại như robot hết pin.

“730 Ngày Cô Đơn-Holt Rumpels."

Anh ta lấy cuốn sách ra với đôi bàn tay run rẩy, cẩn thận lật trang sau rách nát của cuốn sách để xem xét. Phiên bản năm 1944. Được xuất bản bởi Hattenhardt.

Ấn bản tiếng Đức của cuốn sách của Rumpels đã bị cấm và tiêu hủy vào năm 1944. Trong khi đó chỉ còn một số ít bản sao còn tồn tại và một số ấn bản tiếng nước ngoài được xuất bản với số lượng rất ít ở các nước láng giềng khác vài năm sau đó. Nó không còn được tái bản và rất khó để có được một bản sao ngay cả ở các nước khác.

Nhưng đây là phiên bản năm 1944. Ngoài ra còn có phiên bản tiếng Đức!

Tay anh run run, sao ai đó lại có thể để một báu vật như vậy trong hiệu sách cũ kỹ mộc mạc ở một thị trấn nhỏ ở một ngôi làng hẻo lánh như thế này chứ?!

Lúc này, anh chân thành, hết lòng cảm ơn kẻ móc túi. Nếu không có kẻ móc túi thì anh đã không đến nơi này và cũng không thể tổ chức được buổi mít tinh nhân văn như thế này.

Anh muốn nó, anh có nó! Anh muốn nó, không. Anh phải có nó.

Anh vuốt đi vuốt lại bìa da của cuốn sách. Anh nên làm gì? Sự phấn khích dần biến mất khi anh nhớ ra rằng bây giờ mình đang có một vấn đề rất quan trọng. Anh không có tiền.

Ngay cả khi cuốn sách bị rách và bán rẻ, anh sẽ phải trả khoảng 5.000 Euro. Nếu không bị mất ví, anh sẵn sàng bỏ ra vài nghìn USD để có được nó. Nhưng bây giờ anh ấy thậm chí còn không có ví chứ đừng nói đến 5.000 Euro.

Bây giờ không mua được mà phải đợi có tiền mới mua lại, lỡ có người khác mua trước anh thì sao? Đây là báu vật nên bây giờ có người mua cũng không có gì lạ.

Anh nắm chặt cuốn sách và di chuyển đôi chân trên mặt đất, thậm chí muốn nhảy lên.

"Cái gì..."

"Ủa...ơ?"

Hơi thở của anh gấp gáp lên.

Vụ kiện của Henry March – thống trị văn học nửa sau thế kỷ 19. Nó được viết trên nền tảng văn học được các triết gia ca ngợi và anh cũng đang điên cuồng tìm kiếm nó.

Anh lập tức lấy cuốn sách ra. Tim anh như đập nhanh hơn. Anh nghĩ sẽ không có gì lạ nếu vừa rồi anh ngất đi vì đau tim.

Nghĩ đến đó, đôi mắt anh lại mở to. Bất kể trống rỗng hay bất cứ điều gì. Anh quyết định đi tìm kho báu bị hủy hoại này trước.

-------------

P/s: Tui dịch từ quyển 4 nha, bản dịch có thể sẽ không thể đúng hoàn toàn với raw, mong mọi người thông cảm.

Bình luận, theo dõi truyện nha, và nếu có thể thì đề cử truyện nhé ^°^