Chương 2: Đau khổ

Trương Thanh Vận bước qua khỏi cửa phòng 403, bình tĩnh rẽ trái rẽ phải suốt con đường, đi xuống cầu thang, và quay trở lại phòng 303, phòng ngủ của chính mình.

Nó vắng vẻ bởi ba người bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở lại.

Sau khi bước vào, cậu ta dùng tay trái đóng cửa lại, tiếp đó dựa vào cửa, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu...: "Fuck..."

Một chữ đã giải thích tất cả cảm xúc hiện tại của Trương Thanh Vận. Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra với cậu, vừa rồi cậu giống như ma xui quỷ khiến, đối với Tào Ngưng làm ra chuyện như vậy khi cậu ta không đồng ý.

Đó chắc chắn là một khoảnh khắc ngu ngốc, nếu có thể quay lại lúc đó Trương Thanh Vận chăsc chắn sẽ không bao giờ làm được. Bây giờ nhìn lại, cậu chỉ hy vọng Tào Ngưng đừng để ý, sau này ai cũng sẽ tự cho rằng chưa từng có chuyện này phát sinh.

Bằng không nếu Tào Ngưng thực sự đào sâu thêm, mọi chuyện sẽ thực sự rất phiền phức.

Trương Thanh Vận rất sợ thân phận của bên kia, có câu nói, người ta không chống lại quan chức, mà Tào Ngưng lại là thế hệ thứ hai của quan chức, hơn nữa thế hệ quan chức đời thứ hai cũng không phải là rất thấp.

Các bạn học xung quanh có thái độ rất rõ ràng với Tào Ngưng, và họ sẽ không chọc tức cậu ấy nếu có thể. Trương Thanh Vận học ở đại học Z hơn một năm, thỉnh thoảng nhìn thấy Tào Ngưng từ xa, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu ta.

Bây giờ cậu đột nhiên đυ.ng phải cậu ta, lại làm chuyện như vậy, nếu cậu có thể cảm thấy thanh thản thì mới là chuyện lạ.

Sau đó Tiết Đào và Tịch Đông Thụ trở về ký túc xá, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và xanh xao như đang bệnh của Trương Thanh Vận, tất cả nhìn nhau.

Chuyện gì đã xảy ra với lão tam* vậy?

(*bản QT dịch là đứa con thứ 3 nhưng theo tôi nghĩ thì đây là danh xưng giữa 3 người trong phòng nên đổi thành lão tam)

Trương Than Vận không phải đi học sớm vài năm, năm nay cậu 21 tuổi, cậu sinh ra vào tháng mười một.

Tuy nhiên cậu còn nhỏ tuổi hơn hai người kia, cậu là lão tam trong phòng ký túc 303. Ngoài ra còn có một lão tứ già khụ và ốm yếu, thường xuyên xin nghỉ trên trường để ở nhà tự học hầu như không gặp mặt nhiều trong một học kỳ.

"Tôi không sao, chỉ là hơi hoảng. " Trương Thanh Vận vừa nói vừa che ngực, cậu cảm thấy cắn rứt lương tâm vô cùng.

"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu cùng người ta nói cái gì rồi mà lại cùng nhau rời đi?"Tiết Đào cũng nói, "Cậu cố ý làm vậy sao? Tôi bảo cậu đến khoa giáo dục thể chất để chọn người tỏ tình, thế nhưng thằng ngốc cậu lại chạy tới trước mặt Tào Ngưng?"

Đó là giáo thảo của ngành luật, ngay cả hoa khôi cũng phải xếp sau hắn.

Một là người ta thực xinh đẹp, hai là thân phận áp đảo, những người bình thường ai dám đi trước anh ta. Nếu Tào Ngưng là cái điệu người thường dễ nói chuyện* thì không sao, nhưng cố tình anh ta lại thích người khác vây xung quanh. Những người cùng chơi với hắn đều lần lượt gọi một tiếng Ngưng Ca, người đến người đi đều là con ông cháu cha, tệ nhất cũng là dòng dõi thư hương. Nếu cậu là con trai của một doanh nhân với ít tiền dơ bẩn, người ta sẽ khinh thường miễn cương gọi anh em với cậu.

*(cụm này hơi khó hiểu, QT dịch đại khái là thấp chủ còn hảo thuyết, tôi có thể hiểu đơn giản là dễ nói chuyện, nếu ai có cách dịch chính xác hơn có thể nói với tôi, cảm ơn)

"Có phải tôi tìm nhầm người rồi không?" Trương Thanh Vận ngơ ngác nhìn bọn họ.

"Đúng vậy, cậu tìm nhầm người rồi. Lúc đó tôi muốn nhắc nhở cậu, nhưng Đông Thụ quấy rầy tôi, tôi liền chậm một bước." Tiết Đào nói. Trương Thanh Vận lườm Tịch Dông Thụ, biểu tình đau khổ muốn rớt nước mắt: "Đông Thụ, cậu hại tôi rồi cậu có biết không?"

"Có chuyện gì vậy" Tịch Đông Thụ và Tiết Đào đồng thời nhíu mày, chẳng lẽ chuyện tỏ tình kia xảy ra chuyện gì lớn sao?

Trương Thanh Vận ôm trán, đem sự tình kể lại cho bọn họ rồi vùi mặt vào tay: "Tôi phải làm sao đây? Các cậu có nghĩ anh ta sẽ trả thù tôi không?"

"..." Tiết Đào và Tịch Đông Thụ đều bối rối. Bọn họ khϊếp sợ nhiều chút ở trong lòng, làm thế nào mà sự tình có thể phát triển tới như vậy?

Trương Thanh Vân hỏi bọn hắn, có bị trả thù không, nói nhảm, nhất định là có. Dựa vào tính cách kia của Tào Ngưng, không trả thù mới là lạ...

"Thực xin lỗi, Thanh Vận, cậu..."

"Quên đi. Đó không phải lỗi của cậu, là do tôi quá xúc động." Trương Thanh Vận không trách hai anh bạn cùng phòng, cậu thở nhẹ một hơi và nói: " Chuyện tới hiện giờ, tôi chỉ có thể nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp."

" Aiz, cái đó, cậu có thể lên mạng hỏi một chút. Trên đó có đăng những bài viết về anh ta, có lẽ sẽ có ích cho cậu." Tiết Đào yếu ớt đề nghị, anh cũng rất chột dạ, bởi vì lúc đó xem chuyện vui không chê chuyện lớn cho nên anh cố ý không nhắc nhở Trương Thanh Vận.

"Được, tôi đi xem một chút." Trương Thanh Vận cầm máy tính và đăng nhập vào trang web của trường.

Những bài đăng về Tào Ngưng, cậu chậm rãi lướt qua. Nếu những bài viết này chỉ là hàng khô (?) và không phải là nói bậy bạ, thì Trương Thanh Vận cảm thấy có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.

Tào Ngưng, trong ấn tượng của các bạn học cùng trường thì có lẽ là một người có chí trả thù tương đối mạnh, có thể nói là nhất định sẽ trả thù.

Trương Thanh Vận cảm nhận được điều này, cậu vừa chơi cuộc đại mạo hiểm kia mà tỏ tình, người kia đã chơi lại mà không nói một lời nào, thật sự là có thù tất báo.

Trương Thanh Vận tự nhận mình là một người có đầu óc thoáng sẽ không bao giờ làm hành động như vậy nếu lúc đó cậu không bị ấm đầu. Sống 21 năm đây là lần cậu hối hận về hành động của mình nhất.

Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích, cậu cần phải tìm được cách giải quyết càng sớm càng tốt.

Nhìn thấy các bạn cùng trường nói về Tào Ngưng đều là một bộ dạng hoa cao lãnh, trong lòng Trương Thanh Vận không khỏi phun tào, cậu ta có cao nhiêu đâu, giỏi lắm thì được 1,7 mét.

Cậu vẫn còn nhớ cảm giác khi ôm lấy Tào Ngưng, đối phương dường như không hề có kinh nghiệm trong việc hôn, quá trình hôn môi hoàn toàn bị động.

Còn một điểm nữa chính là, mặc dù lúc đó Tào Ngưng có biểu hiện giãy dụa nhưng Trương Thanh Vận nhớ rõ rằng chính mình không cần dùng nhiều lực cũng có thể đem hắn ấn xuống.

Hơn nữa về sau.... chính hắn căn bản là không ấn Tào Ngưng chút nào, chính là Tào Ngưng dựa vào hắn..

"Dựa vào..."

Trương Thanh Vận khép lại notebook, đầu óc rối bời, trong lòng đầy suy nghĩ ngổn ngang. Cuối cùng hắn ngồi ở mép giường suy nghĩ một hồi, cả người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

Hắn từ nhỏ sống trong gia đình đơn thân không có mẹ, Trương baba bận rộn làm việc khắp nơi để kiếm tiền nuôi hai anh em. Em trai còn nhỏ, Trương Thanh Vận ở nhà gần như là "mẹ".

Chăm sóc em trai, nấu nướng, giặt giũ quần áo, giúp đỡ một nhà sinh hoạt cuộc sống hàng ngày.

Em trai Trương Thanh Đình là do Trương Thanh Vận một tay nuôi lớn, cả khi mới sơ sinh, thời thơ ấu và thời niên thiếu đều dưới sự săn sóc để ý của hắn.

So với các bạn cùng lứa thì Trương Thanh Vận trông trưởng thành hơn và trách nhiệm trên vai mang đến cho anh một loại mị lực khác người thường.

Hay dựa theo lời của mấy người trong ký túc thì Trương Thanh Vận rất đáng tin cậy và có cảm giác an toàn.

Đột nhiên gặp phải chuyện của Tào Ngưng, lúc đầu Trương Thanh Vận có chút hốt hoảng nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ không cần phải quá hoảng sợ.

Cho dù anh ta là con của thị trưởng hay con của chủ tịch tỉnh thì cũng chỉ là con người,

Nghĩ xong được điểm này, Trương Thanh Vận liền nằm xuống ngủ. Buổi chiều anh không có tiết nên đánh một giấc tới tận 5 giờ rưỡi mới dậy ăn cơm tắm rửa.

Một ngày ba bữa ăn cơm ở căn tin trường, ký túc bọn họ 3 người, chỉ có ngày nghỉ mới ngẫu nhiên ra ngoài ăn một bữa.

Gia đình Trương Thanh Vận không nghèo nhưng cũng tuyệt đối không giàu có. Cả nhà dựa vào Trương baba kiếm tiền một mình, còn phải nuôi hai đứa con đang ăn học nên tiền tết kiệm thật sự không nhiều.

Sau khi tới Bắc Kinh để học Đại học, Trương Thanh Vận đã bị kinh ngạc bởi chi phí ở nơi này quá mức cao.

Từ lúc học kì 1 bắt đầu, anh liền tìm một công việc làm thêm ở bên ngoài.

Công việc bán thời gian như người mẫu mặt, người mẫu tay, Madou bảo bối (?) nào đó, chỉ cần có việc là cậu sẽ nhận. Đi làm được hơn nửa năm, thu nhập cũng không tệ, ngoài việc trang trải chi tiêu ngày thường thì cậu cũng có thể dành dụm một khoản để gửi cho em trai Trương Thanh Đình đang học cao trung ( tương đương với cấp 3) làm tiền sinh hoạt.

Trương Thanh Vận không phải là người yêu cầu cao, chỉ cần trang phục mặc trên người hợp mắt thẩm mĩ, mặc vào thấy thoải mái liền ổn.

Có thể do liên quan tới công việc làm người mẫu của anh nên thẩm mĩ của Trương Thanh Vận luôn cá tính hơn và cách ăn mặc làm người nhìn cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là Trương Thanh Vận không bao giờ cắt tóc mái, cậu ta luôn đeo một cặp mắt kính màu đen khi ở trên trường và đem kéo phần tóc mái dài xuống một chút. Với khuôn mặt như vậy, anh ngay lập tức trở thành một trạch nam điển hình.

Khi mọi người ở trong trường mà nhìn thấy anh ta, họ sẽ nghĩ rằng cậu ta có một thân hình và khí chất tốt, nhưng đáng tiếc chính diện lại có vẻ không ổn.

Nhưng khi tới thời điểm làm việc lại không giống nhau.

Nhà trang điểm khi trang điểm cho Trương Thanh Vận sẽ khéo léo kéo phần tóc mái của anh ta ra sau bằng kẹp tóc và hiện lên toàn bộ khuôn mặt.

Cảm giác liền khác hoàn toàn, đó là sự khác biệt giữa nam thần và trạch nam.

Tư Lệ Na, người giới thiệu công việc cho Trương Thành Vận, thường nói rằng cậu ta có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm, nhưng ước mơ của người này lại là muốn trở thành đầu bếp, điều này thật khiến người nản lòng.

" Thanh Vận, một chủ cửa hàng tôi đã làm việc trước đây muốn cậu thử quần áo, khi nào cậu rảnh? Cuối tuần này có được không?"

Trương Thanh Vận kiểm tra thời gian sau khi nhận được điện thoại của Tư Lệ Nam. Hôm nay là thứ năm và cuối tuần hắn không có việc gì cần làm mấy.

" Cuối tuần này tôi rảnh, Tư Tỷ, tôi hiện tại không quá muốn tiếp nhận loại công việc này. Nếu sau này có thể đẩy thì giúp tôi đẩy đi." Trương Thanh Vận nói, anh đã ký hợp đồng ngắn hạn với hai công ty kể từ kì nghỉ đông năm nay, nửa năm tới có lẽ sẽ không có thời gian nhận thêm công việc nào khác.

Hơn nữa làm việc nửa năm, trong vòng dần dần cũng quen được mấy người, thật sự không cần phải tiếp tục đi thử quần áo.

Mệt còn không nói, tiền lời lại còn không cao.

" Tôi hiểu nhưng chủ cửa hàng này là một khách hàng cũ nên tôi đã hỏi cụ thể chút. Nếu không rảnh, tôi liền giúp cậu đẩy, để cho Tiểu Đường đi cũng được."

" Được rồi, cảm ơn Tư Tỷ." Trương Thanh Vận viết Tư Lệ Na đang bận liền không nói gì thêm và cúp máy.

Cậu làm người mẫu chỉ là vì kiếm thêm chút tiền sinh hoạt trang trải cuộc sống, Tư Lệ Na nói không sai, mơ ước của hắn là trở thành một đầu bếp bình dân, kế thừa tài năng của cha mình, Trương Bân.

Mà Trương Bân kết thừa năng lực từ ông nội Trương Thanh Vận, nghe nói rằng tổ tiên của Trương Gia là một đầu bế hoàng thất trong triều đại nhà Thanh, một tay làm ra đồ ăn có thể nói là đệ nhất thiên hạ, ngay cả hoàng đế Càn Long cũng rất yêu thích.

Bây giờ Trương Bân làm việc cho ông chủ ở một khách sạn lớn và những món ăn ông nấu không hề nằm trong công thức của nhà họ Trương.

Ông nội của Trương Thanh Vận trước khi chết đã nói một lời rằng, tài năng không nên lộ ra nếu không sẽ có tội. Hoặc là chính mình tự mở một nhà hàng nấu các món ăn theo thực đơn và công thức của Trương Gia làm cho nó trở nên nổi danh thiên hạ. Hoặc là gắt gao che đậy kỹ năng của mình, truyền lại nó một cách bí mật.

Khi đó, Trương Thanh Vận vẫn còn nhỏ và không hiểu được đạo lý trong những lời đó.

Chờ hắn lớn lên, thấy cha mình rõ ràng trên người có tuyệt kỹ nhưng lại không thể thể hiện ra, hắn thề rằng nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, tương lai sẽ tự mình mở một nhà hàng và khiến ẩm thực Trương Gia nổi tiếng khắp thiên hạ.

Ngay cả biển hiệu của nhà hàng, Trương Thanh Vận cũng nghĩ xong rồi, gọi là Ngự Thiện Phường.

Trương Thanh Vận có chấp niệm với việc nấu ăn có một phần là đến từ mẹ của anh. Cha anh, Trương Bân nói rằng, mẹ anh bỏ đi vì không chịu được tính cách xấu của cha anh. Kỳ thật nguyên nhân không phải như vậy, Trương Thanh Vận sau đó mới biết được rằng mẹ anh ly hôn với cha anh là vì cha anh không chịu giao công thức cho nhà mẹ đẻ của bà nên lâu dần mới sinh ra mâu thuẫn.

Sau đó mẹ của Trương Thanh Vận kết hôn với một người giàu có, là người làm ăn và hiện tại là chủ của một chuỗi nhà hàng có tiếng ở Trung Quốc.

Mỗi lần nhìn thấy tin tức về họ, Trương Thanh Vận thật rất để ý, hắn cảm thấy chính mình phải tranh đấu để cho mẹ anh nhìn thấy, một nhà ba người bọn họ sống cũng rất tốt.

Trương baba sau khi ly hôn thì không nói quá nhiều về vợ cũ, Trương Thanh Vận cũng từng nghiêm túc thuyết phục ông thử tìm một người khác.

" Thanh Vận, chúng ta là đầu bếp, suốt ngày quanh quẩn trong bếp, cả người đều là khói dầu hương vị, không có người phụ nữ nào thích điều đó." Trương baba thở dài nói với con trai, " Nếu có thể, cha cũng không hy vọng con học nấu ăn, con cùng Đình Đình đều là những đứa trẻ khả ái, về sau hẳn nên tìm một người xinh đẹp mà cưới rồi sống thật hạnh phúc."

Trương Thanh Vận nghĩ tới bản thân mình, thậm chí nếu anh làm đầu bếp, anh cũng sẽ là một đầu bếp cấp bậc thần.

Một đầu bếp vừa có thể ngắm vừa có thể ăn thì lo gì không có ai thích.

Lời editor: ngồi edit thực sự rất lâu nên mọi người đọc xong có thể tiện tay vote không?:>