Quyển 1 – Chương 1

Quyển 1 – Chương 1

Nhuyễn Thanh Tuyết đỡ tường, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, cậu bị rót quá nhiều rượu trong tụ hội, đến bây giờ đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Tụ hội đã kết thúc, mọi người cũng đi về, nhưng cậu để quên chìa khóa phòng ở đây cho nên phải quay lại một chuyến.

Nhưng bây giờ dáng vẻ Nhuyễn Thanh Tuyết như thế này, khóe mắt cũng đỏ lên, cả khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức khó có thể tưởng tượng được, mặc cho ai nhìn cũng đều phải sửng sốt, nói không chừng sẽ bị ai đó kéo vào một góc chiếm tiện nghi, thừa dịp cậu không tỉnh táo hôn da thịt trắng nõn đỏ lên, còn phải tách đùi Nhuyễn Thanh Tuyết ra, đυ. phía dưới cậu ướt đẫm.

Càng quá mức hơn là nói không chừng người kia sẽ chụp ảnh uy hϊếp cậu làm vợ mình, để cậu chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà với mình, thừa nhận càng nhiều sự dâʍ ɭσạи hơn

Minh tinh vừa mới ra mắt này khiến bao nhiêu người kinh diễm.

Chỉ là bình thường nhìn qua cậu vẫn luôn lãnh đạm, không dễ tiếp cận.

Bây giờ uống say lại có vẻ mềm mại hơn.

Nhuyễn Thanh Tuyết nghiêng ngả đi vào lầu hai rồi đẩy cửa phòng ra.

Nhưng đây không phải phòng tụ hội của cậu.

Căn phòng này càng xa hoa hơn, không gian cũng lớn, hoàn toàn không giống căn phòng mà bọn họ tụ hội, hơn nữa còn có một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên sô pha.

Cửa mở ra, người kia lập tức nhìn chằm chằm về phía này.

Nhuyễn Thanh Tuyết phản ứng lại, mở miệng xin lỗi.

“Xin lỗi…Tôi đi nhầm.”

Nhưng không biết vì sao, không ai đáp lại cậu, không khí giống như bị đình trệ vậy,

Người đàn ông đứng dậy rồi đi đến trước mặt Nhuyễn Thanh Tuyết.

Trong nháy mắt cả người cậu bị một bóng dáng thật lớn bao phủ.

Ngũ quan của người đàn ông rất anh tuấn, dáng người rất cao to, quần áo bó sát người, có thể nhìn thấy hình dáng cơ bụng mơ hồ, cả người giống như một con báo đen nguy hiểm, lúc nào cũng có thể công kích.

Quá cao.

Người đàn ông nhìn xuống khiến Nhuyễn Thanh Tuyết rất áp lực,

Cậu chớp chớp mắt.

Người đàn ông nhìn cậu, hầu kết giật giật, giọng điệu có chút run rẩy.

“Nhuyễn Thanh Tuyết…”

“Anh quen tôi hả?”

Nhuyễn Thanh Tuyết ngẩng đầu, trong đôi mắt mê ly tràn đầy sự nghi hoặc.

Bởi vì uống say, khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm để lộ vài phần ngây thơ còn có thêm một chút quyến rũ.

Người đàn ông không chịu nổi, thấp giọng mắng một câu.

“Đυ. má!”

Như thế này thì làm sao hắn có thể nhịn được.

Nhuyễn Thanh Tuyết thấy người đàn ông không đáp lại, thì nói thầm đi nhầm rồi chuẩn bị xoay người ra khỏi cửa.

Ai ngờ cậu lại bị người kia bế lên, ôm chặt lấy.