Chương 1: Vưu vật

Buổi tối thứ sáu, Nghê Cảnh ra khỏi office building thì đã 10 giờ, CBD tinh quang lộng lẫy, gần đây thành phố ở bên này có tổ chức lễ hội ánh sáng, nên du khách ngoại lai nối liền không dứt, cơ hồ đem giao thông vùng này là cho tê liệt.

Lấy xe, mở kênh radio giao thông, quả nhiên tuyến đường chính đã bị tắc, có lẽ sẽ đến khuya, hoặc có lẽ cũng sẽ đến tận 3 giờ sáng cũng chưa biết được.

Đánh mất ý niệm về nhà, cô nghĩ nghĩ, quyết định đến phố quán bar gần đây ngồi. Ở giờ này, cuộc sống về đêm còn chưa có chính thức bắt đầu, nhưng phố quán bar đã tiếng người ồn ào.

Phố quán bar này ở bên sông, thuộc về khu vực phồn hoa nhất, Nghê Cảnh đậu xe xong, chọn một quán bar sạch sẽ đi vào.

Ngồi ở ghế cao chân chỗ quầy bar, kêu bartender pha một ly có độ cồn thấp, Cô lái xe tới, lại còn một mình, nên uống xoàng là được, không thể uống say.

Quán bar còn chưa có đầy khách, đại bộ phận người đều đang an an tĩnh tĩnh uống rượu, trong không khí tràn ngập mùi hương rượu ngọt, làm người ta hơi say, chưa uống đã say.

Cô nhấp một ngụm rượu, châm một điếu thuốc, lúc này bài hát tiếng Anh vang lên, thanh âm nữ ca sĩ lười biếng hát:

“I feel so alone on a Friday night

Can you make it feel like home

if I tell you you"re mine”

Nghê Cảnh nghe đến nhập thần, tay kẹp thuốc lá run nhè nhẹ, đột nhiên màn hình di động sáng lên, một cái nhắc nhở có tin nhắn WeChat chưa đọc, cô không mở khóa, nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sau đó đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, rồi lại muốn một ly.

Đái Thắng Đình cùng bạn bè đã uống qua một vòng, ghế lô nồn đậm mùi cồn, anh đêm nay hứng thú không cao, uống lên hai ly, liền không có tâm tư uống, thừa dịp bọn họ đang nháo uống, nên anh tính toán đi ra ngoài rít điếu thuốc.

Anh dựa vào cửa quán bar hút thuốc, mỹ nhân lui tới liên tiếp nhìn anh, anh cũng không e lệ, thoải mái hào phóng mà cho bọn họ nhìn, ngẫu nhiên còn sẽ hướng các cô gái cười cười, có một người phụ nữ quần áo mát mẻ đi đến gần, anh một mực lễ phép cự tuyệt.

Hút xong thuốc anh tính quay về ghế lô, khi đi ngang qua quầy bar, bước chân hơi ngưng lại, có một cô gái đang cùng người đàn ông bên cạnh nổi lên tranh chấp, người đàn ông kia bụng phệ, sắc mặt hồng nhuận, rõ ràng là uống nhiều rồi, hùng hùng hổ hổ không biết đang nói cái gì. Kỳ thật cũng không thể tính là tranh chấp, bởi vì thực rõ ràng là người đàn ông kia đến gần không thành nên thẹn quá thành giận mà chửi đổng, cô gái kia cũng không có phản ứng hắn.

Đái Thắng Đình đôi mắt đặt ở trên người cô gái, đàn ông chung quanh phần lớn cùng anh giống nhau, nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt. Cô gái kiều chân ngồi ở trên quầy bar, áo sơ mi tơ tằm đã mở ba nút, váy đuôi cá bao mông dài đến giữa cẳng chân, trang điểm chuyên nghiệp, nhưng lại làm người ta cảm thấy gợi cảm thật sự. Dáng người cô rất tốt, nơi nào nên đầy đặn thì đầy đặn, nơi nào nên gầy thì gầy.

Cô đang hút thuốc, móng tay sơn màu đỏ thẫm kẹp thuốc lá, gác ở trên quầy bar, cô phun ra vòng khói, thần sắc lãnh đạm. Cũng không để ý tới người đàn ông bên cạnh đang mắng đến khó nghe, thậm chí cũng không nhìn hắn cái nào, người đàn ông mắng một hồi thì nhìn thấy chung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn qua, cũng cảm thấy mất mặt, liền bỏ xuống một câu tàn nhẫn rồi rời đi.

Cô gái vén lại tóc, mái tóc quăn màu nâu hỗn độn tùy ý mà xõa trên vai, cô uống lên ngụm rượu, dương dương tay, lại kêu bartender cho một ly.

Đái Thắng Đình yết hầu căng chặt, cảm thấy người phụ nữ này lúc vén tóc bộ dáng thật mẹ nó có phong tình, phụ nữ như vậy mà quăng lên giường, nhất định là một vưu vật.

Hạ thân so với đầu óc của anh tự hỏi còn nhanh hơn, anh còn chưa có nghĩ xem nên như thế nào tiến lên bắt chuyện, thì chân đã đi đến chỗ cô.