Chương 2.2: Nếu anh cũng tỏ ra ham muốn thì hãy cùng anh tình một đêm.

Đây là tầng 16, tầng cao nhất của một tòa nhà nhỏ, theo lý thuyết sẽ không có người đi ngang qua vào giờ này, nhưng vào lúc này, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân.

Tạch, tạch, tạch, rất bình tĩnh, hẳn là một người đàn ông.

Màn đêm rực rỡ, nhưng ánh đèn lại mơ hồ và mờ ảo, mùi vị cơ thể nóng bỏng và khêu gợi từ từ tỏa vào không khí.

Trong bầu không khí như vậy, có một ngọn lửa vô hình không ngừng bắt đầu bị khuấy động.

Khi người đàn ông đến gần, Uyển Thu không hề sợ hãi, thậm chí còn nảy ra một ý tưởng điên rồ.

Giống như trong phim, khi anh đi ngang qua thì chặn lại, chủ động hôn anh, nếu anh cũng tỏ ra ham muốn thì hãy cùng anh tình một đêm.

Thứ đầu tiên lộ ra là cái bóng của anh, rõ ràng là vạm vỡ, dáng người cao ráo với bờ vai rộng.

Hình như có điếu thuốc trong miệng, trên mặt đất có bóng phản chiếu dài và mảnh. Ngay sau đó, Uyển Thu nhìn thấy những tia lửa yếu ớt.

Sắp đến nơi, ở góc cầu thang, cô nhìn thấy anh đi ngang. Nhìn thoáng qua, Uyển Thu đã biết đây là một người đàn ông khá đẹp trai.

Quả nhiên, phán đoán của cô là đúng.

Ánh sáng hành lang quá mờ, ngũ quan của người nào không đủ góc cạnh cũng có thể bị làm mờ đi, nhưng khoảnh khắc anh xuất hiện, Uyển Thu đã ghi nhớ rất sâu khuôn mặt của anh, có thể thấy được, ngũ quan của anh góc cạnh như thế nào.

Người đàn ông này thân hình uy mãnh đến mức bộ đồng phục cũng không thể che giấu được cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu đồng, mái tóc đen gọn gàng sạch sẽ, ngũ quan anh khí sắc sảo.

Lượng hormone nam tăng vọt thực sự khiến tim Uyển Thu đập nhanh hơn.

Một người đàn ông như vậy... Anh sống cùng tầng với mình sao? Tại sao tối nay cô mới nhận ra?

Anh càng đến gần, tim cô càng đập nhanh hơn, khi anh bước tới hoàn toàn, hai má cô hơi nóng, có chút lo lắng anh nhìn thấy trên mặt cô ửng hồng, nên cô quay mặt sang một bên.

Rõ ràng vừa rồi đang nhìn chằm chằm, nhưng khi anh đến gần lại tránh đi, người đàn ông có chút tò mò về phản ứng của cô.

Cô nghe thấy tiếng hừ nhẹ của người đàn ông, giống như cười mà không phải cười.

Với ánh sáng yếu ớt ở hành lang, Uyển Thu có thể nhìn thấy quân hàm chiếu sáng rạng rỡ trên người anh, thì ra là một cảnh sát. Không có gì ngạc nhiên khi anh khí vũ hiên ngang, cả thân toát ra hàn khí, khiến người khác nhìn mà phát khϊếp.

Người đàn ông đi ngang qua cô, cô không có can đảm để ngăn anh lại, cô có ngửi thấy mùi khói nồng nặc trên đầu mũi, cũng như mùi hương nam giới độc đáo từ anh, cô cảm thấy có chút nóng rang.

Khi đến chỗ đèn sáng, anh lấy điếu thuốc trên miệng ra, đặt vào giữa các ngón tay một cách thản nhiên, sau đó quay lại liếc nhìn cô.

Ánh sáng chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt anh, làm cho đường nét của anh vô cùng cương nghị, góc cạnh sắc bén như được dao khắc.

Uyển Thu ở đó bất động nhìn anh, bất giác bắt đầu mơ tưởng về tình tiết như trong phim: Anh bước tới, ôm lấy khuôn mặt cô rồi hôn lên, sau khi cô sững người trong một giây xong sẽ chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lại mãnh liệt hơn…

Trong điều kiện cảnh vật xung quanh u tối không rõ như hiện tại, đôi mắt của anh có vẻ như càng thâm trầm tối tăm hơn, ánh nhìn của anh dừng lại trên khuôn mặt của cô.

Cô nắm chặt góc váy, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Anh lần đầu lên tiếng: "Đang là nửa đêm, con gái không nên ra ngoài một mình."

Anh nhắc nhở cô nên giữ an toàn, thật là phong độ.

Cô giải thích: “Đang mất điện, ở trong phòng nóng quá nên em phải ra ngoài cho mát”.

“Làm sao có thể được?” Khóe miệng của anh có vẻ nhấc lên cười “Đèn trên hành lang vẫn còn bật mà.”

Nhưng trước giờ cô chỉ toàn học khoa văn, là một kẻ ngốc vật lý, cô nói một cách hiển nhiên: "Đèn trong phòng và đèn hành lang không cùng đường dây. Ở đây lâu năm đều thấy nó sáng."

Người đàn ông cũng không chê cô ngốc nghếch, anh liền lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đưa tay bấm công tắc. Với một tiếng "bốp", đèn trong phòng anh bật sáng.

Uyển Thu kinh ngạc vui mừng tưởng rằng đã có điện, thế là đi vào phòng của mình để bật đèn, hy vọng một giây tiếp theo sẽ có đèn sáng, nhưng trời vẫn tối đen như mực. Cô nhấn thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có chuyển động, thậm chí không có âm thanh "xèo xèo" từ dây tóc. Lúc này cô mới hiểu thì ra căn hộ của mình đang ở có vấn đề, mấy lần cúp điện trước đó chắc hẳn cũng là như vậy.

"Này, anh ơi, anh có thể giúp em..." Cô đẩy cửa định đi ra ngoài tìm anh, nhưng vừa ngẩng đầu thì cánh cửa đối diện đã đóng lại.