Chương 3.1: Nghe nói người đàn ông như vậy ở trên giường sẽ rất dữ dội

Tối nay nói chuyện với cô gái live stream kia không moi ra được gì, chỉ có một số thông tin cơ bản. Không phải anh không giỏi mà là anh không thể gấp gáp được. Đừng tưởng rằng bọn họ đều là những người ngực to óc như trái nho, bọn họ tất cả đều đã được trải qua đào tạo bài bản, chỉ cần để bọn họ phát giác, chắc chắn sẽ bị chặn sau một phút.

Đúng vậy, lúc trước cấp dưới không cẩn trọng đã bị chặn, sau đó đến Bộ Công tin đổi hẳn IP, lấy số mới, lấy căn cước mới để xác minh, mất thêm ba tháng nữa, mới nâng cấp lên thành viên chính thức. Mỗi lần làm như vậy, mất thời gian và công sức không nói, tiền bạc đổ vào cũng rất nhiều. Đây quả thực là một trò chơi mà chỉ có những người giàu có mới chịu chơi.

Cho dù có nhiều tiền, nhưng số lần bị chặn càng nhiều sẽ bị cấm vĩnh viễn, thế nên lần này phải thận trọng.

Anh phải làm theo lời dụ dỗ và để cô “khỏa thân” từng chút một.

Anh nhớ lại cơ thể cô có một nốt ruồi đỏ trên đùi, nhưng chỉ dựa vào đặc điểm này không thể tìm ra được ai đó. Cô có phải là sinh viên không? Nếu không, cô làm việc ở đâu? Một khi danh tính của cô được xác định, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn để điều tra.

Anh tập trung tìm hiểu vụ việc, đã quên mất cô gái anh vừa nhìn thấy ở hành lang từ lâu. Mặc dù là cảnh sát, nhưng anh không thích tọc mạch, anh vốn dĩ không biết giao tiếp với cô như thế nào, nhưng cô nhìn thẳng vào anh, mặc một chiếc váy mỏng lủng lẳng, trông giống như một nữ sinh không hiểu thế sự. Có lẽ, chỉ là để phá vỡ bầu không khí kỳ quái khi bị cô nhìn chằm chằm vào lúc đó, nên anh mới thản nhiên nhắc nhở. Ngay khi cánh cửa đóng lại, anh không nghĩ về cô nữa.

"Cốc cốc cốc", Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Anh nghe thấy, nhưng mặc kệ, anh ghét bị gián đoạn trong bồn tắm.

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, ngày càng dồn dập hơn. Có thể là đồng nghiệp, hoặc có thể có trường hợp khẩn cấp, anh thốt lên "đệt", tắt vòi hoa sen ngay ngắn rồi sải bước ra ngoài.

"Có vụ án gì?"

Cửa vừa mở ra, hơi nóng từ người đàn ông xông thẳng vào người, Uyển Thu thấy anh trần trụi, hai mắt sắp nóng lên, nhưng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đang nhìn, khiến cô sợ hãi đứng yên.

Anh không ngờ đó không phải là đồng nghiệp mà là cô gái vừa rồi vẫn đang giữ tư thế giơ tay đập cửa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Tại sao lại là em?” Anh thẳng thắn hỏi.

Có vẻ hơi dữ dội, cô ngây thơ chớp mắt nhìn anh.

“Có gì đó? Nói đi.” Anh khẽ nhíu mày, dọa cô sợ, muốn quay lại.

"Ừm... Anh có thể xem giúp em công tắc được không? Em không biết nó có vấn đề ở đâu. Em không rành những thứ này. Khi bật công tắc lại không lên đèn. Em thử dùng lực còn làm tay bị xước nữa. "

Cô mở lòng bàn tay ra cho anh xem vết thương, vẻ mặt và cử chỉ đều thận trọng, sợ làm phật lòng anh.

Thực ra anh không nóng nảy, mà tính cách anh chính là như vậy. Sau khi cô hỏi câu này, anh chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn "OK".

Anh quay lại phòng lấy dụng cụ, cô thở phào nhẹ nhõm, cô dịnh vào cánh cửa, trong tim vẫn đập thình thịch thình thịch.

Một mặt bị anh làm sợ, còn mặt khác...

Anh lúc này chắc hẳn là vội đi ra, nên chỉ mặc quần dài một cách thản nhiên, khóa chưa kịp kéo lên, nhưng cơ bắp cường tráng đã chống đỡ lại, quần dài không những không bị rơi xuống mà còn lộ ra một phần hông như người tiên cá. Còn có phần bụng dưới lộ ra thưa thớt vài sợi lông xoăn dày đầy gợi cảm.

Cô vô tình liếc nhìn, liền dời tầm mắt đi như bị điện giật, sau đó chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, nhưng hình ảnh trong đầu vẫn như cũ.

Lông ở chỗ của anh trông rất thô, đen và hoa lệ.

Nghe nói người đàn ông như vậy ở trên giường sẽ rất dữ dội.

Cô muốn che giấu suy nghĩ của mình, nhưng đôi chân trắng nõn của cô vô thức khép lại, âʍ đa͙σ ướŧ áŧ của cô co rút.

Cô liếc nhìn trong phòng, người đàn ông đi vào phòng ngủ, chắc là thay quần áo.

Mặc dù giọng điệu không nhẹ nhàng và vẻ mặt cứng rắn, nhưng anh nhanh chóng đồng ý yêu cầu của cô, gần như không chút do dự, cho nên trong phân tích cuối cùng, anh vẫn rất tốt, chỉ có thể nói rằng khí chất quả thực rất cứng rắn.

Lúc đi ra, anh ăn mặc chỉnh tề, tay áo ngắn không che được cẳng tay, nơi cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh nam tính. Tiếc thật, không còn nhìn thấy cơ bụng của anh nữa.

“Em dọn đến khi nào vậy?” Anh thản nhiên hỏi, trong khi sải bước về phía đối diện.

Cô đi theo anh và đáp: "Nửa tháng trước."

"Hèn gì tôi không gặp em nhiều. Em học đại học ở gần đây à?"

Cô không hiểu sao anh lại đoán được cô là sinh viên đại học, nhưng cô thành thật gật đầu.

“Đại học S?” Anh hỏi lại.

Ầy, lại bị anh đoán trúng rồi.

"Em không có ký túc xá sao?"