Chương 1

Phi Hàn

lại nằm mơ.

Màu đỏ bao phủ cả trời đất từ

Thanh Khâu, qua Thiên Đình, kéo dài đến Tinh Nguyệt Cung

của Tinh Lạc.

Tinh Lạc là thượng tiên cai

quản hai mươi tám tinh tú, thân

thể được hóa ra từ đôi mắt Bàn Cổ.

Nếu bàn về địa vị, không ai trên Tam giới có thể sánh với ngài. Hôm nay là ngày

đại hôn

của

Tinh Lạc, có thể gọi là chuyện vui hàng đầu ở

tam giới.

Vương Mẫu nương nương tặng

bàn đào, Thái Thượng Lão Quân tặng

tiên đan, Nguyệt Lão dùng tơ hồng bện thành đèn l*иg,…

đủ loại kỳ trân dị bảo

trên rừng dưới biển được đưa đến

cung của Tinh Lạc.

Phi Hàn



một con hồ ly nhỏ, thuộc dòng bên của

Thanh Khâu, là thư đồng của Ly Hoàn, đứa con trai út được

Hồ Vương Thanh Khâu yêu thương nhất, cũng là

thư đồng được

Ly Hoàn

yêu thích nhất.

Không thể

nghi ngờ trở thành của hồi môn. Ly Hoàn

không muốn gả cho Tinh Lạc, cho dù

Hồ Vương tận tình khuyên bảo

suốt đêm qua

vẫn cứ

rầu rĩ không vui.

Phi Hàn

sợ dáng vẻ

của hắn

chọc giận Tinh Lạc vui giận bất thường trong truyền thuyết.

Ly Hoàn

có Thanh Khâu để

dựa vào.

Tinh Lạc nổi nóng

có lẽ hắn sẽ được

bình yên vô sự, nhưng

mình thì chỉ là thư đồng hồi môn.

Phi Hàn

sợ

mình

không sống yên, cho nên dọc theo đường đi dùng hết mọi cách chọc hắn

cười, nhưng dường như

cũng không có hiệu quả, ngược lại còn như

lửa cháy đổ thêm dầu.

Cuối cùng,

Ly Hoàn

dứt khoát gạt bay một chén

trà

vào người Phi Hàn khiến trán Phi Hàn

chảy máu

… màu đỏ bao phủ cả trời đất.

Chợt bừng tỉnh.

Phi Hàn

mới

tỉnh

dậy, Tinh Lạc ngủ ở bên cạnh cũng

tỉnh

theo. Tinh Lạc vỗ vai Phi Hàn, nhẹ nhàng ôm

hắn

vào lòng:

“Lại nằm mơ

nữa à?”

“Không có gì. Đánh thức ngươi

hả?”

“Đừng cứ

nói chuyện khách khí với ta như vậy. Ta nghe nói ngươi có

đệ đệ

đúng không? Còn đang ở

Thanh Khâu

à? Ngày mai ta đưa hắn sang chơi với ngươi mấy hôm nha?”

“Hắn ở Thanh Khâu quen rồi, sợ là ở đây không được mấy ngày.”

“Cũng không cần hắn ở đây

lâu.

Nếu hắn cứ

quấn lấy ngươi, ta còn không vui đó. Chỉ tới chơi với

ngươi,

giúp ngươi

giải buồn

thôi.”

“Đệ đệ ta đã lấy thê tử. Có gia

đình,

có sự nghiệp, không giống người cô đơn

như ta.”

“Cô đơn

chỗ nào chứ, ngươi đặt người

bên gối như ta đây

ở đâu?”

“Hôm nay ngươi ở bên ta, nhưng ai biết ngày mai ngươi sẽ ở đâu?”

“Ta sẽ hưu Ly Hoàn ngay, gả cho ngươi. Chúng ta làm một hôn lễ

còn náo nhiệt hơn của Ly Hoàn, được không?”

“Ngươi lại phát điên

gì nữa thế. Tuy thân phận

ngươi

tôn quý dị thường, nhưng làm sao có thể

chống lại với

toàn bộ Thanh Khâu.”

“Vì ngươi, đừng nói là toàn bộ Thanh Khâu, cho dù đối địch với

toàn bộ Thiên Đình, ta cũng bằng lòng.”

“Lại đang nói ngốc gì đó. Sao ta còn chưa rõ tâm ý của ngươi chứ? Được rồi, ngủ đi.” Phi Hàn

trở tay ôm Tinh Lạc, nhắm hai mắt, từ từ

đi vào giấc ngủ.

————–Chuyện xưa————–

Ly Hoàn

gạt chén trà lên

Phi Hàn, máu cũng chảy ra. Phi Hàn

chảy

máu, lập tức dùng pháp lực khiến

miệng vết thương

mau khép lại. Hôm nay là ngày

đại hỉ, trăm triệu lần cũng không thể phạm

điều

kiêng kị như vậy, may là quanh

đây

cũng không ai chú ý đến hắn, mọi người điều đặt

tầm mắt vào khung cảnh

phồn hoa này.

Phi Hàn

không dám nói gì với

Ly

Hoàn nữa, sợ lại chọc giận hắn, cũng nhìn

bốn phía.

Nghe nói hôn lễ

này

là Tinh Lạc tự sắp xếp. Ngay cả

màu sắc của thảm đỏ trải

dài không dứt này cũng do

Tinh Lạc tự mình chọn lựa, nhờ

Chức Nữ dùng mây

dệt thành. Xem ra vị

Tinh Lạc thượng tiên

này thật sự rất yêu

Ly Hoàn. Tuy rằng làm thư đồng

của

Ly Hoàn, hắn cũng không nhớ rõ Ly Hoàn

có bất cứ

tiếp xúc

thoáng qua nào với

Tinh Lạc.

Nhưng Tinh Lạc yêu Ly Hoàn lại thật

sự kỳ diệu

như vậy. Giống như Phi Hàn

hắn, tính toán qua lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối, cuối cùng vẫn rơi vào

kết cục trở thành

của hồi môn.

Phi Hàn

vốn

không được xem là

dòng bên Thanh Khâu. Nói chính xác hơn, hắn là một con hồ ly hoang trên núi, không biết cha mẹ là ai, mỗi ngày chỉ

chạy tới chạy lui không mục đích

trong núi. Ly Vũ

chính là

đệ đệ của Phi Hàn mà

Tinh Lạc

đã nhắc đến.

Cha mẹ

Ly Vũ

muốn cho

Ly Vũ

giải buồn

nên bắt hắn lại chơi với Ly Vũ.

Cái tên Phi Hàn

cũng bắt nguồn từ

việc hôm Phi Hàn

bị bắt

về đúng là tiểu hàn. Cha mẹ

Ly Vũ lúc đầu

cũng không định nhận

Phi Hàn

làm con nuôi, đều do

Ly Vũ

khẩn cầu

mới được. Ly Vũ



Phi Hàn

lớn lên

bên nhau từ nhỏ.

Phi Hàn

luôn chăm sóc, còn

cố ý lấy lòng, Ly Vũ

đã sớm rễ tình đâm sâu

với Phi Hàn.

Tuy mới

đầu, hắn chỉ cho rằng, đó là tình

huynh đệ

bình thường, cầu xin cha mẹ nhận

Phi Hàn

làm con nuôi.

————– Thực tại

————–

Hiệu suất làm việc của Tinh Lạc

rất nhanh. Không đến nửa

ngày, Ly Vũ

đã xuất hiện ở trước mặt Phi Hàn. Thật ra

Phi Hàn

cũng không muốn gặp

Ly Vũ lắm. Trái tim hắn đã từng có Ly Vũ, đã từng đối xử tốt với Ly Vũ, nhưng đó đã quá lâu rồi.

Huống chi,

Ly Vũ

đã sớm lấy thê tử, dù họ

đã

từng làm chuyện thân mật của phu thê, nhưng hắn đã sớm chặt đứt đoạn tình cảm ấy. Chỉ một lòng xem Ly Vũ như

đệ đệ

mình.

“Cũng mấy năm rồi

không gặp đệ, gần đây

thế nào?” Phi Hàn

ra vẻ huynh trưởng quan tâm đệ đệ.

“Tất cả

đều tốt.”

“Vậy à, vậy là tốt rồi.”

“Ca ca, không biết Tinh Lạc thượng tiên kêu đệ

đến



chuyện gì

không?”

“Không có gì, chỉ để hai

ta ôn chuyện

thôi.”

“Ca ca lừa đệ. Hiện giờ đúng là

lúc quan hệ giữa

Thanh Khâu và

Thiên Đình rất rối ren.

Tinh Lạc thượng tiên kêu ta đến

chắc chắn

là có chuyện muốn ta truyền cho Thanh Khâu.”

————– Chuyện xưa

————–

“Ca ca lừa đệ. Hôm nay người đi làm thư đồng của tên

Hỗn Thế Ma Vương kia

còn có thể trở về sao?”

Năm ấy là năm

Hồ Vương

Thanh Khâu tuyển bốn thư đồng từ khắp Thanh Khâu cho con trai út của

mình.

Trải qua nhiều vòng

tuyển chọn, Phi Hàn

nhờ

vào kinh nghiệm lấy lòng mấy năm bên cạnh Ly





may mắn trúng tuyển. Một đêm trước khi đi, Ly Vũ

tới tìm hắn. Hắn hỏi Phi Hàn

khi nào trở về, Phi Hàn

nói rất nhanh

sẽ

trở về, nên mới có câu hỏi vừa rồi.

Ly Vũ

hôn Phi Hàn, Phi Hàn

cũng không từ chối.

Như là

thỏa mãn niềm vui cuối lúc

sắp chia tay, hai người lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng liều chết triền miên. Lúc Phi Hàn

tiến vào,

Ly Vũ

rất đau, nhưng hắn không dám kêu, sợ Phi Hàn

thương hắn không chịu tiếp tục.

Tính tình hồ ly vốn dâʍ đãиɠ, đau đớn không bao lâu, Ly Vũ

đã

cảm nhận được sự sung sướиɠ. Giây phút lên

đỉnh kia, Ly Vũ

cắn lên mu bàn tay

Phi Hàn

để lại

dấu răng

rất sâu, cũng uy hϊếp hắn không cho

dùng pháp lực khép lại, muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ mình.

————– Thực tại

————–

Phi Hàn

theo bản năng nhìn về phía mu bàn tay, dấu răng nơi đó đã biến mất từ lâu.

Ly Vũ

thấy Phi Hàn

nãy giờ không nói gì, có phần

khó

chịu:

“Ca ca có nghe đệ

nói không?”

“Mới rồi

ca ca

không tập trung.

Tiểu Vũ đệ vừa

nói gì?” Phi Hàn

cảm thấy

không ổn, cái tên Tiểu Vũ này vì mình

nhớ lại

chuyện xưa



thuận miệng kêu ra, hy vọng không ai chú ý.

Biểu tình Ly Vũ

chợt thay đổi, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện gì. Sau đó đầy vui sướиɠ và

chờ mong nhìn Phi Hàn:

“Ca ca còn nhớ kỷ niệm

xưa

sao? Thật ra, Tiểu Vũ cũng vẫn luôn

không quên ca ca.

Ngày đó thành hôn cũng vì

bất đắc dĩ…… Bây

giờ

đệ

ở Thanh Khâu cũng coi như

có chút địa vị.

Vậy ca ca có muốn rời đi theo đệ không? Ta sẽ tìm lý do

hưu nàng ta

cưới ngươi……”

“Hàn nhi nói chuyện với

đệ đệ sao rồi?” Còn chưa chờ Phi Hàn

nói gì, Tinh Lạc đã

nghênh ngang từ bên ngoài đi vào.

“Còn

chưa nói được mấy câu, ngươi đã vào

rồi.” Tinh Lạc nép đầu vào ngực

Phi Hàn, đôi tay ôm eo Phi Hàn, ra vẻ

cực kỳ thân mật. Ly Vũ

lộ vẻ

mặt hoảng

hốt, hiển nhiên không ngờ quan hệ giữa

hai người

này lại thân mật đến thế.

Ai có thể nghĩ Tinh Lạc và

Phi Hàn

lại có quan hệ đến mức này chứ? Ngay cả chính Tinh Lạc

cũng

không thể nghĩ

đến.

————– Chuyện xưa

————–

Kiệu hoa bay trên

mây, dọc theo màu đỏ

khắp trời đất mà nhanh chóng đến cửa cung

Tinh Lạc. Ba chữ “Tinh Nguyệt Cung” to,

nhìn từ xa cảm thấy trang hoàng

bắt mắt. Kiệu hoa tới cửa. Ánh mắt Phi Hàn

nhìn

chăm chú vào đèn l*иg



cửa —— nghe nói là

do

Nguyệt Lão dùng tơ hồng bện thành.

Trai gái yêu nhau trên thế gian buồn khổ vì không có được tơ hồng, ấy vậy mà

bị lãng phí ở đây. Phi Hàn

thầm

cười lạnh, mặt vẫn ra vẻ khoan dung.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tinh Lạc. Người nọ mặc trang phục đỏ,

vẻ

mặt nôn nóng, thật chẳng

giống

một

thượng tiên

chút nào. Có điều nhìn gương mặt

vô cùng tuấn lãng

của y, quanh người tỏa ra

khí chất bất phàm, cả những hình ngôi sao trên trán, người này

đúng

là Tinh Lạc không thể nghi ngờ.

Tinh Lạc rất

đẹp.

“Chén trà

lúc nãy làm

ngươi đau sao?” Lời nói của Ly Hoàn

kéo ánh mắt

nhìn vào

Tinh Lạc

của Phi Hàn trở

về.

“Sao thế được, ngươi đừng lo

cho ta. Phía trước chính là Tinh Nguyệt Cung.

A

Hoàn, trên lưng

ngươi

đeo

tồn vong của toàn bộ Thanh Khâu, dù lòng ngươi nghĩ thế nào đi nữa, khi đối đãi

với

Tinh Lạc

cũng đừng khiến ngài ấy phật lòng.”

Giọng nói Phi Hàn

cực kỳ dịu dàng, nhưng

lòng lại rất buồn. Ở chung lâu, thực sự cũng không thích tính tình

của

Ly Hoàn. Nhưng

đối phương lại có ân cứu mạng với hắn, lại khiến hắn không nỡ buông tay.

Ly Hoàn



con út của

Hồ Vương, cũng là đứa con trai duy nhất. Vương hậu sinh chín đứa con gái, đứa

cuối cùng là con trai khiến họ thỏa lòng mong đợi. Ly Hoàn

được hết mọi yêu chìu từ

thuở bé, tính cách

cao ngạo kiêu căng. Cùng

trở thành thư đồng cho Ly Hoàn với

Phi Hàn

còn có ba người, tên



Thất

Sân, Giới Linh, Quý Tuệ. Phi Hàn

rất có

bản lĩnh

lấy lòng người khác, nếu hắn cố ý muốn

dỗ

người khác vui vẻ, e rằng

không ai có thể

từ chối. Bởi sự đối xử dịu dàng của Phi Hàn, Ly Hoàn từ từ thay đổi, tuy vẫn cao ngạo như cũ, nhưng nghe theo hắn rất nhiều. Đó là

điều

có thể nói khiến

Phi Hàn

xuân phong đắc ý.

Dựa theo

trình độ tín nhiệm của

Ly Hoàn

với mình bây giờ, chờ Ly Hoàn

kế nhiệm vương vị, địa vị của mình ở Thanh Khâu tất nhiên không thấp, đến lúc đó lại cưới Ly Vũ

về nhà, cuộc đời e

không có gì

hoàn mỹ

hơn.

Nhưng

mọi chuyện chưa bao giờ khiến

người

ta toại

nguyện. Còn chưa được

một trăm năm, đã

nghe tin

Ly Vũ

cưới tam công chúa Đông Hải làm thê tử. Lấy

thân phận dòng bên Thanh Khâu của

Ly Vũ, cưới được

tam công chúa Đông Hải, có thể nói là trèo cao. Phi Hàn

uống

say một trận, mơ mơ màng màng lại cùng Thất Sân cùng phòng

xuân phong

một trận. Trước nay, Phi Hàn

chẳng có chút ấn tượng sâu sắc gì với Thất

Sân.

Tuy hai người cùng phòng, nhưng Thất Sân

là người trầm mặc ít lời, Phi Hàn

cũng không có

ý

lấy lòng hắn. Quan hệ của họ cùng lắm chỉ

là sơ giao, tương kính như băng. Phi Hàn

vốn định

xin lỗi

rồi thôi, nhưng

Thất Sân

lại dựa vào người hắn

nói mình yêu thầm

Phi Hàn

đã lâu, không cần hắn phải xin lỗi. Sau khi việc

ấy xảy ra, thường xuyên qua lại, Phi Hàn

cũng bèn

miễn cưỡng bên nhau với

Thất Sân.

Nói là ở bên nhau, nhưng

Phi Hàn

thật sự không yêu

Thất Sân. Nếu nói Phi Hàn

có tình cảm với

Ly Vũ

sáu phần,

thì với

Thất Sân

e rằng chưa được một phần.