Chương 1: Mở đầu

Chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra liền tỉnh dậy phát hiện mình trên giường cùng một nam nhân, hông lại còn đau, thiếu niên tái nhợt mặt hiện một cặp mắt hắc đậm khí tử trầm trầm, tay thon dài cầm lấy trên bàn một chai MendisCoconutBrandy.

Cậu từ từ quỳ chân trên giường thò lại gần tay giơ lên, bỗng nhiên thân thể phát lực, tay thon như bật lên cơ bắp nổi gân thịt hung bạo phang thẳng về phía đang nằm nam nhân —————

......

Thiệu Cửu tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, ôm đầu đau đớn, hình ảnh kỳ lạ lại quen thuộc nhoáng xuất hiện trong đầu, kích động phát hiện ra mình đã trọng sinh, hết thảy còn chưa xảy ra.

Hắn vừa khóc vừa cười, như được sống lại thật cảm tạ ông trời ban cho.

......

Quân Nghĩa Vân hung ác cầm cái chai sắp đập tới, bỗng nhiên nam nhân như cảm nhận được ác ý công kích phi tới, quay người tay cơ bắp chặn lại đòn đánh hung mãnh từ Quân Nghĩa Vân, cầm chặt cái chai ném đi sau đó lật người nhanh chóng dùng bàn tay to của mình lấy hai tay thiếu niên bắt chéo trên đầu cậu khóa chặt lại.

Quân Nghĩa Vân nhìn trên người đang đè cậu thân hình sừng sững cao một mét chín nam nhân, thân hình nguyên chủ hiện tại 15 tuổi mới cao 1m78 nào so được cái nam nhân đầy mùi huyết tinh này, dù nam nhân có mùi rượu che lấp nhưng Quân Nghĩa Vân phó 10 năm ở quân đội vẫn ngửi được mùi nguy hiểm trên người nam nhân này.

Quân Nghĩa Vân không có ngu cho nên từ bỏ dãy giụa, bất động xem soi tiếp theo nam nhân động tác.

Mới bị ngủ cùng thiếu niên tưởng đánh hắn đổ máu, nam nhân không tức ngược lại cười khẽ. Ngón tay vết chai vuốt kẽ tóc kề ở má thiếu niên ra sau tai, giọng nam từ tính vang lên:

“Thế nào dậy rồi còn nhiều sức sống như vậy, em tưởng cầm cái chai MendisCoconutBrandy đánh đầu tôi chảy máu sao?”

Nam nhân mỉm cười nhìn cậu, Quân Nghĩa Vân trầm mặc nhìn khuôn mặt như là Chúa kiệt tác tạo ra cực kỳ mỹ kề sát gần cậu.

Cậu nheo mắt lại. Này khuôn mặt làm cậu thấy quen quen nhưng cậu vẫn thờ ơ lạnh nhạt nói:

“Thì thế nào?”

“...Nhóc con, em thật tàn nhẫn.”

“Cảm ơn đã khen.”

Quân Nghĩa Vân vô cảm tình hộc ra một câu như vậy khiến nam nhân nghẹn họng trực tiếp “khụ khụ”.

“Cốc cốc”

Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng cộc thanh

“Ai?”

“Thiệu gia, là tôi.”

“Địch Đông? Có chuyện gì?” Nam nhân bỏ tay ra, Quân Nghĩa Vân cũng thoát khỏi nam nhân gồng xích. Cậu ngồi dậy xoa xoa cổ tay, mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh nam nhân kia nhìn hắn rời giường thay đồ xong còn không quên đối cậu dặn dò gì đó.

Nguyên chủ Cung Tử Hàn là một cái thẳng nam thích nữ, mà Quân Nghĩa Vân sinh ra trong một gia tộc quân nhân nên là cái đại hán sắt thép thẳng nam Quân Nghĩa Vân thật không biết tình ý là cái thứ gì.

Cậu chỉ cần biết là nhiệm vụ chia rẽ nam nữ chính sau đó bản thân được trọng hoạch tự do.