Quyển 1 - Chương 1-1: Lần đầu tiên bước vào thế giới kinh dị (cốt truyện)

【Hoan nghênh các người chơi đi vào thế giới “Thành thần”, tôi là hệ thống tuyên bố nhiệm vụ chính. Tại đây, các bạn có thể thực hiện một điều ước bất kỳ, bằng cách kiếm điểm “Tiến hóa”, thậm chí có thể trở thành thần. Tất nhiên , lợi ích cũng đi kèm với rủi ro tương ứng. Hiện tại là cấp độ cơ bản cho người mới, hy vọng các vị có thể thuận lợi sống sót được đến tư cách “Thành thần”.】

【Chúc các bạn may mắn.】

Âm thanh máy móc lạnh băng phát ra, tiếp đến là cảm giác choáng váng truyền tới. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Giản Tư Nặc có thể cảm nhận được hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi: ánh mặt trời chiếu vào mi mắt, trên người có cảm giác ẩm ướt, giống như mặc quần áo phơi chưa khô, bên tai là tiếng sóng biển mang theo gió nóng ập vào trước mặt.

Giản Tư Nặc mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống mặt biển, trên không trung là những đám mây đen trôi lơ lửng trên mặt biển rộng lớn, mênh mông vô bờ, bao phủ lên vùng đất này một màu u tối.

“Mẹ nó, cái thứ rác rưởi gì đây!” Một người đàn ông tức giận nhìn quanh bốn phía xa xả mắng chửi: “Tôi mặc kệ các người định tổ chức cái tiết mục chết tiệt gì, nói cho mà biết, chúng tôi không rảnh, nếu không đưa chúng tôi trở về, chúng tôi sẽ khiếu nại các người!”

Thanh niên đứng bên cạnh cũng buồn bực cau mày: “Tôi là Quý Niên, muốn gặp người phụ trách chương trình của mấy người. Tôi không có tiết mục này trong lịch trình, giờ các vị phải đi nói rõ ràng với người đại diện của tôi, nếu không tôi sẽ không đồng ý.”

Giản Tư Nặc chống tay ngồi dậy, hứng thú nhìn hai người thanh niên. Cậu biết Quý Niên, ngôi sao nổi tiếng gần đây, “Mối tình đầu của cánh chị em”, xây dựng hình tượng ngây thơ đáng yêu trước công chúng, bên cạnh cậu ta là người đại diện, tính cách bạo liệt, giống như một fan não tàn của Quý Niên, một khi có người đắc tội với Quý Niên, hắn ta nhất định sẽ hủy hoại người nọ thân bại danh liệt mới bỏ qua. Cũng không biết kim chủ chống lưng cho hai người này là ai.

Trên biển có một con thuyền đánh cá nhỏ, người đại diện của Quý Niên vừa bước lên vừa mắng chửi. Quý Niên xua xua tay ngượng ngùng nói: “Anh Lý, con thuyền nhỏ này hai chúng ta ngồi không vừa. Không thì anh đi trước, còn tôi đi chuyến sau.”

Người được gọi là anh Lý bắt lấy tay Quý Niên: “Không được! Sao tôi để cậu một mình ở đây cho được. Chỗ này xa lạ, nhỡ có người bắt nạt thì…” Đang nói thì hắn ta thấy một bóng người núp sau cái cây.

Giản Tư Nặc bị hắn ta nhìn thấy cũng không kinh hoảng, cậu dựa lưng vào cây dừa, duỗi chân phải, vắt chân trái lên, thay đổi tư thế ngồi thoải mái.

Quý Niên nghi hoặc nhìn người đại diện của mình đang nói thì nhìn chằm chằm về một phía, cậu ta cũng nhìn theo thì thấy một bóng người ở phía cây, hít một hơi thật sâu.

Mái tóc màu xanh mềm mại rũ trên vai, cậu hơi cúi đầu, đôi mắt bị hàng mi dày che khuất, tây trang màu trắng nghiêm nghị, để lộ mắt cá chân trắng tuyết không thua kém bộ quần áo mặc trên người. Đôi môi tái nhợt mím lại, khiến người ta sinh ra cảm giác muốn tiến đến liếʍ lấy.

Cậu ta chỉ sửng sốt một chút, thu lại ánh mắt ghen tị, quay đầu lại như chưa có chuyện gì tiếp tục nói với người đại diện. Người đại diện bị khuyên nhủ một hồi, mãi mới chịu bước lên thuyền rời đi trước.

“Tôi đoán nơi tổ chức tiết mục sẽ ở nơi đó.” Cậu ta mỉm cười giải thích với những người khác, vẻ mặt uy tín khiến người khác tin tưởng, một nữ sinh ngưỡng mộ nhìn: “Anh thật là lợi hại!”

Quý Niên mỉm cười, đang định nói gì đó thì phía xa “ầm” một tiếng, một tia sét màu tím giáng xuống giữa một ngày nắng đẹp, tất cả mọi người hoảng loạn theo bản năng che mắt lại.

Chờ tầm nhìn khôi phục, lại liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai:

“A! Có người chết!”

“Sao chết vậy!”

Trong lòng Quý Niên “Lộp bộp” một tiếng, bước qua những người khác, đi về phía trước thì thấy...

Đó là một cỗ thi thể nằm trên thuyền đánh bắt cá, mặt mày nát bét, nhưng từ những mảnh vụ quần áo vẫn có thể phân biệt đó chính là người đại diện của cậu ta - anh Lý. Nhìn rất giống bị dã thú ăn thịt, nội tạng cùng thịt nát vương vãi khắp thuyền, mùi máu tanh nồng nặc khiến không ít người buồn nôn.

“Này, đây là một phần của tiết mục, là giả…” Quý Niên lắc đầu lui về phía sau, trong lòng có chút mừng: Cũng may là cậu ta kêu người đại diện đi về trước, nếu không người chết hiện tại chính là cậu ta.

【Người chơi đã vượt qua phạm vi phó bản, mạt sát thành công 】

【Người chơi vui lòng tuân thủ các quy tắc, không nên khiêu chiến quyền uy “Thành thần”】

Mọi người đều sợ hãi trước tình cảnh này, bắt đầu hoảng loạn la hét:

“Làm sao bây giờ, nó có gϊếŧ chết hết chúng ta không?”

“Lẽ nào là khủng bố? Chúng ta bị bắt cóc, báo cảnh sát đi?”

“Huhu, tôi không muốn chết, cái này chỉ là đùa thôi, là giả thôi đúng không?”