Chương 1: Tình cờ thấy được đông cung sống (cao H)

“Đừng… Đừng làm ở chỗ này…” Giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trong bóng cây âm u.

Nguyên Túy Nguyệt chép kinh cầu phúc cho mẫu hậu trong Tàng Thư Lâu, khi đang buồn ngủ thì bị tiếng sột sột soạt soạt kinh động, nàng dụi mắt, phát hiện thế mà đã đến lúc lên đèn. Nàng nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị hồi cung, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng rêи ɾỉ kìm nén của nữ tử.

Nàng dừng chân, ló đầu ra khỏi cửa sổ thì thấy hình như dưới bóng cây kia có hai bóng người. Đôi mắt nàng chậm rãi quen với bóng tối, sau đó thấy một nam một nữ đang lôi kéo dưới tàng cây.

Lúc này Tàng Thư Lâu đã khóa, nàng ngủ quên nên mới không ra ngoài, còn hai người này vào đây bằng cách nào?

Tối nay ánh trăng sáng tỏ như làn nước trong suốt rót đầy đình viện, nàng kia đột nhiên tránh thoát chạy đến đường nhỏ, Nguyên Túy Nguyệt nhanh chóng rụt đầu lại, nàng nghe được giọng nam nói: “Đừng sợ mà bảo bối, nơi này buổi tối không có ai đâu, đám lính canh đều ở bên ngoài cả, Tàng Thư Lâu dễ cháy nên không có vật gì đáng giá, buổi tối sẽ không có người tuần tra ban đêm.”

Nữ tử ưm ư một tiếng, giận dỗi nói: “Huynh chậm một chút, đừng… A…”

Nguyên Túy Nguyệt tò mò trộm ló đầu ra, nàng thấy nam tử kia ôm lấy nữ tử từ sau lưng, dùng một bàn tay xoa ngực nàng ấy, còn bàn tay kia vói vào dưới váy, không biết đang làm gì.

Xuân gió đêm ấm, ánh trăng như nước, Nguyên Túy Nguyệt thấy hết tất cả mọi hành động của họ.

Nữ tử như bị nam nhân làm cho mềm nhũn, nàng nghiêng người dựa vào người nam nhân, thỉnh thoảng hừ ra một hai tiếng rên nhẹ.

Bọn họ đang làm việc nam nữ!

Nguyên Túy Nguyệt khϊếp sợ mở to hai mắt, năm nay nàng mười chín, nhưng vì đối tượng hòa thân thân thể bất an, cộng thêm một vài nguyên nhân trên triều đình nên chậm chạp không xuất giá, nhưng các bạn thân chốn khuê phòng cùng tuổi của nàng đã sớm làm thê làm mẫu, có khi cũng tâm sự với nàng về việc nam nữ, nhưng họ chỉ nói e lệ thôi, còn tư vị trong đó thì chờ ngươi gả chồng sẽ biết, ấy lời ấy khiến nàng tò mò không thôi.

Hiện có đông cung sống, không xem thì phí của.

Chỉ thấy nàng kia như chịu không nổi, mềm mại ngã xuống người nam nhân, nam nhân ôm nàng ngồi trên một khối núi đá dùng trang trí, nhẹ nhàng nói với nữ nhân: “Bảo bối đã ướt thế này rồi à?”

Nữ tử thẹn thùng nói: “Đều tại huynh đó!”

“Chờ lâu rồi đúng không, để ca ca lấp đầy muội.” Nam tử vội vàng vén vạt áo lên.