Chương 12: Có Bao Nhiêu Tình Yêu?

Thẩm Thanh Song có chút mê muội nhìn anh, nhất cử nhất động của anh, từ cái nhấc tay đến bước chân của anh vẫn luôn tao nhã như vậy, ngay cả cách anh ăn cũng cảnh đẹp ý vui.

Người đàn ông đẹp hoàn mỹ 360 độ không góc chết, nếu thật sự là người đàn ông của cô thì cô hạnh phúc chết mất.

Tiêu Trì Phong cảm thấy đã no, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Thanh Song không biết đang tưởng tượng chuyện vui gì mà cả khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, cô mỉm cười ngọt ngào, giống như hoa đào kiều diễm nở rộ vào mùa xuân, đẹp đến mức không tìm thấy hướng Bắc.

*** Không tìm thấy hướng Bắc: Khi người ta lạc sẽ tìm theo hướng Bắc ở trên bản đồ để tìm thấy hướng đi. Vậy nên coi hướng Bắc là một con đường, khi không tìm thấy hướng Bắc có nghĩa là mất phương hướng. Ở đây ý chỉ xinh đẹp khiến người ta mông lung.

Tiêu Trì Phong nhìn bộ dạng đầy ý xuân của cô liền dám khẳng định không phải chuyện gì đứng đắn, chẳng lẽ…cô đang nghĩ về ăn? Hay là, cô đang nghĩ cùng anh làm chuyện không đứng đắn?

Tiêu Trì Phong nghĩ đến điều này, trong đầu liền tự động truyền đến những hình ảnh của anh và Thẩm Thanh Song ân ái triền miên bên nhau.

Tưởng tượng như vậy khiến cả người anh nóng lên, cơ thể cứng nhắc, thân dưới phản ứng ngày càng rõ ràng.

Anh sợ Thẩm Thanh Song nhìn ra anh có điểm khác thường sẽ nghĩ anh lưu manh, liền nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt vào mặt mình làm dịu đi cái nóng khiến đầu óc anh ngưng nghĩ về những hình ảnh đẹp đẽ cùng cô.

Thẩm Thanh Song ngơ ngác nhìn cửa phòng vệ sinh, trong lòng âm thầm nghi hoặc, đại ca Tiêu làm sao vậy? Đi nhanh như vậy chẳng lẽ ăn phải thứ gì không sạch nên đau bụng?

Cô sẽ không ngờ được Tiêu Trì Phong cũng sẽ tưởng tượng trong lòng những giây phút hạnh phúc khi ở bên cô.

Nếu cô biết anh cũng nghĩ như vậy, chắc chắn cô sẽ vứt bỏ tất cả sự rụt rè mà vui vẻ chạy đến bên anh, đè anh mạnh mẽ dưới thân, yêu thương anh một phen, haha, những hình ảnh tốt đẹp như vậy cô đã không ngừng YY nhiều lần.

Đáng tiếc, cô đối với anh có chỉ dám nghĩ trong lòng không có can đảm làm, chỉ có thể nhìn không dám ăn nha! Khóc mà ~

Tiêu Trì Phong vất vả hạ hỏa ở nhà vệ sinh xong, vừa ra tới liền thấy một đôi mắt to tròn trong veo như nước của Thẩm Thanh Song đang háo hức nhìn anh.



Ánh mắt của cô giống như con sói nhỏ đang khoa khát được cưng nựng, làm cho anh dâng lên cảm giác làm một người đàn ông muốn bảo vệ cô gái nhỏ của mình.

Lửa kia vừa mới dập tắt đã bị ánh mắt của cô nhìn đến, nhát mắt lại bùng cháy lên.

Vật bên dưới giương lên, ngọn lửa càng thêm hung mãnh, càng thêm cuồng nhiệt.

Tiêu Trì Phong cảm giác trong cơ thể có một mãnh thú đang không ngừng gầm rú: “Ăn cô ấy! Ăn cô ấy! Mau ăn cô ấy!”

Anh bước đến gần cô, một tay nắm lấy cô, bế lên bàn.

Thẩm Thanh Song hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy cổ anh, đôi mắt đen nháy ướŧ áŧ tràn đầy kinh ngạc: “Đại ca Tiêu, anh muốn làm gì?”

Cô không dám đem suy nghĩ trong lòng nói ra, sợ là chính mình hiểu sai ý.

Cho đến khi Tiêu Trì Phong đem cô đặt lên chiếc ghế cạnh đàn piano màu trắng, trong lòng Thẩm Thanh Song mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại cảm giác có chút mất mát.

Cô cứ nghĩ rằng anh muốn cùng cô “làm chuyện xấu” chứ!

Thì ra là cô hiểu sai ý anh!

Thẩm Thanh Song còn chưa suy nghĩ xong, đột nhiên cảm thấy mặt mình bị hai tay của anh ôm trọn.

Cô sững sờ nhìn vào mắt anh, nhìn thấy nơi đáy mắt có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khiến cô bất ngờ.

Lúc này, Tiêu Trì Phong không cho cô có suy nghĩ miên man, trực tiếp dùng hành động để thể hiện anh yêu cô biết bao nhiêu? Rốt cuộc quan tâm cô đến mức nào?