Chương 21: Thái Độ Của Thiên Nhân

Cửa phòng ầm một tiếng vang lớn khiến Trịnh Nghi Linh giật mình.

Bà phục hồi tinh thần thì tức giận, vỗ vỗ l*иg ngực muốn cho sự tức giận kia đi xuống.

Nhưng lửa giận trong bụng này càng ngày càng nhiều, cũng không có chỗ nào để trút bỏ, khi nhìn thấy Tiêu Đỉnh Thiên ngồi ở một bên vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng Trịnh Nghi Linh có bao nhiêu lửa giận và oán trách đều trút lên ông.

“Tiêu Đỉnh Thiên, nhìn đứa con ngoan này của anh. Vì một đứa con gái không ra gì cũng dám ngỗ nghịch với chúng ta. Chao ôi, thật là tức chết tôi mà, tức chết tôi, tức chết tôi rồi…”

Vẻ mặt Tiêu Đỉnh Thiêu không nói nên lời, bất lực ngồi xuống ghế sô pha, bị dáng vẻ tức giận không để ý đến gì đang vỗ vỗ mặt bàn của vợ ông, thấp giọng cảnh cáo: “Bà Tiêu, đây là ở bên ngoài, mời chú ý dáng vẻ của mình!”

Trịnh Nghi Linh nghe được giọng Tiêu Đỉnh Thiên cảnh cáo thì sửng sốt một chút, bà lập tức thu hồi cánh tay, ngồi ngay ngắn người, bày ra tư thái phu nhân cao quý trong thiên hạ.

Bà quay đầu nhìn Tiêu Đỉnh Thiên một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là bị đứa con tốt của ông làm cho tức điên lên sao? Thật là xem gia chuyện này A Trì sẽ không thỏa hiệp. Đỉnh Thiên, anh nói chúng ta có nên tìm cô gái kia để cô ta biết khó mà lui không?”

Tiêu Đỉnh Thiên cười lạnh một tiếng: “Em cẩn thận ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, đến lúc đó, chọc giận đứa con bảo bối của em, cẩn thận nó trở mặt đấy.”

Trịnh Nghi Linh gầm một tiếng: “Nó dám!”

Tiêu Đỉnh Thiên cười mỉa: “Có gì mà nó không dám? Tính tình con trai chẳng lẽ em còn không biết?”

Trịnh Nghi Linh không phục: “Em là mẹ nó.”



Tiêu Đinh Thiên cười lạnh một tiếng: “Haha, em là mẹ nó thì thế nào? Không tin em cứ thử đi. Nhưng anh phải nhắc nhở em một câu đừng làm lớn chuyện.”

Trịnh Nghi Linh nhìn vẻ mặt ông nghiêm túc, nhất thời trong lòng rùng mình, vội vàng đáp: “Biết rồi, em sẽ tự biết chừng mực.”

Tiêu Đỉnh Thiên nói thêm một câu: “Giang Nhược Tình kia, tốt nhất em nên quan sát cẩn thận, cô ta dám mượn người đi xử lý người khác, em cũng đừng mù quáng mà tin tưởng cô ta, tự mình đi kiểm tra một chút, xem rốt cuộc chân tướng là gì?”

Trịnh Nghi Linh hờn dỗi nhìn ông một cái, cười nói: “Anh nghĩ em ngốc sao? Chút thủ đoạn của Giang Nhược Tình, em lại không nhìn rõ sao? Anh cũng quá xem thường em rồi! Em tức giận là đứa con gạt chúng ta nuôi cô gái kia ba năm, bây giờ còn ở cùng nhau. Vậy mà nó hoàn toàn không nói cho chúng ta biết để chúng ta nghe chuyện này từ người khác, đây là điểm thứ nhất.”

“Điểm thứ hai, lấy dung mạo hay thân phận địa vị của con trai chúng ta, nó muốn người phụ nữ nào mà chăng có? Cứ nhất định phải tìm một người con gái không ra sao, cô ta xứng với con chúng ta, xứng với gia thế và địa vị của nhà chúng ta sao?”

Tiêu Đình Thiên nghĩ đến cô gái mà ông nhìn thấy trên tài liệu, tui rằng khuôn mặt còn non nớt nhưng không thể phụ nhật, cô gái này là một mỹ nhân.

Cô gái có dung mạo mỹ miều, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, sau này tuyệt đối sẽ chấn động thiên hạ.

Là một người đàn ông, ông dễ dàng hiểu được tâm lý của con trai ông.

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại do chính mình nuôi lớn, con ông không giữ chặt cô gái trong tay mới là lạ.

Chẳng qua, với Tiêu Đỉnh Thiên, một cô gái xinh đẹp mà có xuất thân không tốt cũng chỉ để mua vui thôi, nếu muốn kết hôn vào cửa, ông sẽ không đồng ý.

Về sau con ông chính là người thống trị thiên hạ, người kết hôn phải là danh môn khuê tú có xuất thân cao quý, về sau có thể giúp đỡ chuyện sự nghiệp, trợ giúp con trai ông một tay.