Chương 40: . Mẹ Tiêu Đến Hải Thành

Tiêu Đỉnh Thiên nhăn mày, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Trịnh Nghi Linh, nhàn nhạt hỏi: “Bà đi Hải Thành làm gì?”

Trịnh Nghi Linh chua xót nói: "Con trai của ông bị người phụ nữ kia bỏ bùa rồi, tôi có thể không đi được sao? Ông xem con ông kia, vì một người xuất thân thấp kém mà không để ý đến đại cục, lập tức trở mặt với Giang gia, tuy chúng ta không sợ gì một Giang gia bé nhỏ như vậy, nhưng là người thừa kế tương lai của đế quốc, đây là chuyện mà nó nên làm sao?”

Tiêu Đỉnh Thiên cười xùy: "Giang gia và Giang Tề Minh đã có tham vọng từ lâu, chẳng qua họ chỉ đang chờ đợi cơ hội để hành động thôi, chuyện của con trai chỉ là cái cớ để họ khơi mào, bà thật sự cho rằng con trai của mình sai sao? "

Trịnh Nghi Linh ngang ngược hất cằm: "Dù sao thì người phụ nữ đó tuyệt đối không được phép đặt chân vào Tiêu gia! Tiểu Đỉnh Thiên, ông đừng nói với tôi rằng sau này ông sẽ để con trai lấy một người phụ nữ không có tác dụng gì làm đệ nhất phu nhân đó?” "

Tiêu Đỉnh Thiên im lặng.

Đúng! Làm đệ nhất phu nhân nào có dễ dàng như vậy.

Đệ nhất phu nhân phải vừa có tài vừa có đức, là hình mẫu người phụ nữ tài sắc vẹn toàn.

Đệ nhất phu nhân không những phải tháp tùng tổng thống tham dự nhiều yến tiệc khác nhau mà còn phải cùng Tổng thống đối mặt với những lần xã giao và gây khó dễ của các nước.

Đệ nhất phu nhân không chỉ phải có tài mà còn phải lanh lợi, nhanh trí, sức chiến đấu siêu việt, trước mọi tình huống bất ngờ và rắc rối phải có khả năng giải quyết dễ dàng.

Thẩm Thanh Song là một cô gái đến từ một gia đình thường dân, vả lại mới 18 tuổi, liệu có đủ phẩm chất cao quý như vậy không?

Một lúc sau, Tiêu Đỉnh Thiên nói với bà: "Vậy bà qua đó xem xét một chút đi! Có điều, làm việc gì cũng không nên đi quá xa, nếu thực sự muốn đối phó với cô bé, thủ đoạn nên ôn hòa một chút, kẻo đứa con trai yêu quý của bà lại biết, lúc đó chúng ta sẽ mất nhiều hơn được.”

Trịnh Nghi Linh trừng ông một cái, "Tôi hiểu, tôi sẽ giữ chừng mực, ông yên tâm.”



Tiêu Đỉnh Thiên gật đầu, "Được, vậy bà tự sắp xếp hành trình đi, nếu cần tôi giúp đỡ thì nói với tôi một tiếng, tôi vào thư phòng xử lý công việc trước.”

Trịnh Nghi Linh đáp: "Ông đi đi!"

Nhìn thấy Tiêu Đỉnh Thiên đi lên lầu, Trịnh Nghi Linh gọi một cuộc điện thoại, chuẩn bị cho chuyến đi đến Hải Thành vào ngày mai.

Hải Thành, Bệnh viện Quân khu, Phòng VIP số 1.

Đã bảy ngày đêm trôi qua, Thẩm Thanh Song vẫn nằm yên ở đó, giống như một mỹ nhân đang ngủ say, vẻ mặt rất thanh thản và bình yên.

Chàng hoàng tử Tiêu Trì Phong không biết đã hôn cô bao nhiêu lần, muốn đánh thức người mình yêu bằng nụ hôn như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích.

Nhưng mà hiện thực quá phũ phàng, không đẹp như trong truyện cổ tích, cho dù anh hôn cô bao nhiêu lần cô cũng không tỉnh lại.

Tiêu Trì Phong đã ở bên giường cô bảy ngày bảy đêm, cả người trở nên hốc hác, râu cũng chưa kịp cạo, gắp đến độ khóe miệng phồng rộp cả lên.

Nhìn thấy cô nằm đó như một người thực vật, trái tim anh như bị nướng trên lửa, bỏng rát đau đớn, rất muốn thay cô chịu nỗi đau khổ này.

Thẩm Thanh Song bị nhốt trong không gian hệ thống huấn luyện bắt buộc, chỉ có thể tuyệt vọng rèn luyện sức mạnh tinh thần của mình, cố gắng đáp ứng các yêu cầu của hệ thống, để có thể nhanh chóng ra ngoài đoàn tụ với Tiêu Trì Phong, để anh ta có thể yên tâm.

Nhưng Thẩm Thanh Song còn chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Trịnh Nghi Linh đã đến Hải Thành!