Chương 42: Bắt Cô Ta Đi Giúp Tôi

‘Ngọc Bích, tương lai A Trì là vua một nước, nó không thể dính tới một cô gái hư hỏng. người phụ nữ này sẽ không chỉ không mang đến cho A Trì bất cứ sự trợ giúp nào mà ngược lại sẽ khiến A Trì vì cô ta mà chịu chửi rủa của người khác, sẽ nhận áp lực vô cùng nặng nề. Ngọc Bích, tôi khôn đành lòng nhìn đứa con trai mình nâng niu trong tay yêu thương vì một người phụ nữ như vậy mà bị người ta chỉ trích hết đời.”

Nghiêm Ngọc Bích nghe Trịnh Nghi Linh nói xong cũng trầm mặc.

Là một người mẹ xuất thân từ nhà giàu sang, suy nghĩ của Trịnh Nghi Linh cũng không có gì đáng trách.

Bà cũng đứng ở góc độ của một người mẹ suy nghĩ cho con trai mình.

Hơn nữa những vấn đề bà nói đến này có thể tưởng tượng được, chỉ cần Tiêu Trì Phong và Thẩm Thanh Song kết hôn thì chắc chắn sẽ xảy ra, Trịnh Nghi Linh lo nghĩ cũng không phải vô cớ.

Mặc dù Tiêu Trì Phong yêu Thẩm Thanh Song, cũng có thể vì cô ấy mà gánh chịu tất cả nhưng trước mắt còn chưa có gì, chỉ có một Thẩm Thanh Song ngông nghênh và quật cường, cô có thể bằng lòng nhận lấy khinh bỉ suốt đời của mọi ngừi không, bị người ta dùng lời nói sỉ nhục bạo lực tinh thần không?

Chuyện này đúng là phải suy nghĩ thật kỹ xem nên giải quyết thế nào mới được?

Nghiêm Ngọc Bích nhìn về phía Trịnh Nghi Linh, cười nhạt nói: “Nghi Linh, vậy bà muốn giải quyết thế nào?”

Trịnh Nghi Linh cầm tay Nghiêm Ngọc Bích, vội vàng nói: “Ngọc Bích, xin bà đứng ở góc độ người mẹ nư tôi, giúp tôi một chút được không?”

Nghiêm Ngọc Bích nhẹ nhíu mày, “Muốn tôi giúp bà thế nào? Nghi Linh, tôi nói cho bà nghe, nếu như bà muốn tôi dùng thủ đoạn y học nào đó gϊếŧ cô gái kia thì tôi không chỉ không giúp bà mà còn ngăn cản bà không được làm như vậy!”

Trịnh Nghi Linh vừa nhìn thấy Nghiêm Ngọc Bích nghiêm túc thì lập tức nói: “Không không không, sao tôi lại muốn bà đi làm mấy việc mất nhân tính như thế chứ. Tôi chỉ muốn nhờ bà giúp tôi, đưa cho cô bé kia một khoản tiền, chỉ cần bà đuổi cô ta đi là được rồi, tốt nhất là đưa đến nơi mà A Trì không tìm được côta, mãi mãi không quay về. Chí ít là trước lúc A Trì kết hôn thì đừng cho cô ta quay về. Như vậy có được không?”



Nghiêm Ngọc Bích nhìn thẳng vào mắt bà, “Vậy nếu như tôi không giúp bà thì sao?”

Lần này Trịnh Nghi Linh không né tránh ánh mắt bà ấy, kiên định trả lời, “Ngọc Bích, nếu như ba không đồng ý giúp tôi vậy thì chuyện này tôi sẽ nhờ người khác làm, về phần số phận cuối cùng của cô gái kia thê nào đây? Tôi sẽ không lo lắng!”

Nghiêm Ngọc Bích đột nhiên nghĩ tới vài cô gái bị mất tích ngây thơ vị đưa đến một chỗ nào đấy làm phò, hoặc là bị sá hạt, bà nhẹ thở ra, đồng ý việc này, “Được rồi! Chuyện này tôi sẽ xử lý giúp bà!”

Sau đó hai người bàn bạc phương án hành động, Trịnh Nghi Linh liền sắp xếp cho Nghiêm Ngọc Bích đi xe đến chỗ Tiêu Trì Phong.

Lúc sắp đến quân đội, Trịnh Nghi Linh mới gọi điện cho Thôi Trí Thành.

Thôi Chí Thành vừa nghe tin phu nhân sắp đến thì giật mình.

Anh ta vội vàng chào hỏi các sĩ quan có quân hàm trong văn phòng rồi dẫn theo một đám người đi nghênh đón.

Anh ta vừa đi đến cổng chính của tòa văn phòg thì một chiếc xe màu đen bí ẩn đi đến.

Thôi Chí Thành vội vàng chạy tới, tự mình mở cửa xe đón Trịnh Nghi Linh.

“Hoan nghênh phu nhân đã đến quân đội, tôi đã không tiếp đón từ xa, xin phu nhân thứ tội.”

Trịnh Nghi Linh nhìn anh ta rồi cười một chút, nói chuyện rất thân thiết, “Tiểu Thôi, thật sự là ngại quá, lại tới làm phiền mọi người rồi!”