Chương 43: Mẹ Con Chiến Tranh

Thôi Chí Thành cười lấy lòng nói: “Phu nhân đến sao lại nói như vậy chứ, ngài có thể đại giá quang âm quân đội đó đã là vinh hạnh của chúng tôi, ngày bình thường muốn mời ngài tới có xếp hàng cũng không xin được sao có thể nói là làm phiền được chứ, chúng tôi cầu còn không được nữa, còn hy vọng ngài đến đây nhiều hơn nữa ạ!”

Trịnh Nghi Linh cười ha ha nói, “Nhìn cái miệng của cậu kìa, nói thật dễ nghe, thật không hổ là một chính ủy mà!”

Thôi Chí Thành được đệ nhất phu nhân khen ngợi thì lòng như nở hoa, cười híp mắt đáp, “Phu nhân quá khen! Phu nhân, mời đi bên này ạ!”

Trịnh Nghi Linh theo Thôi Chí Thành đến phòng tiếp khách VIP của toàn nhà, mọi người nối chuyện trong chốc lát, sau khi mời trà xong bà mới nói với Thôi Chí Thành, “Tiểu Thôi, làm phiền cậu giúp tôi gọi chỉ huy Tiêu của các cậu đến đây, bảo nó lập tức đến gặp tooi!”

“Vâng, tôi đi gọi ngay.”

Tiêu Trì Phong vẫn luôn trông chừng bên cạnh giường bệnh của tt một bước không giờ, lúc nhận được điện thoại của Thôi Chí Thành thì anh bất mãn nói, “Cậu nói với bà ấy bây giờ tôi không rảnh, khi nào tôi có thời gian sẽ đi gặp bà ấy sau.”

Thôi Chí Thành nghe xong, trong lòng ra thầm nghĩ, “Chết rồi, tiểu tổ tông không muốn tời vậy thì xem như anh khong thể hoàn thành xong nhiệm vụ, nếu như anh không làm xong nhiệm vụ thì đệ nhất phu nhân lại có ý kiền với anh.”

Vì tiền đồ của mình, Thôi Chí Thành mang theo tiếng khóc cầu xin Tiêu Trì Phong, “Tôi nói rồi tiểu tổ tông ơi, anh có trốn tránh cũng không phải cách mà, anh trốn tránh như thế này thì muốn trốn đến bao giờ? Cho dù là chuyện gì anh cũng phải qua đây ngả bài với phu nhân cho rõ ràng, không phải sẽ tốt hơn sao! Coi như tôi cầu xinh anh, nhanh quay về đi, tôi sắp không gánh được nữa rồi…”

Thôi Chí Thành biết Tiêu Trì Phong mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện quân khu chăm sóc tiểu mỹ nhân bị tai nạn xe cộ kia, không rời một bước.

Mọi người trong quân đội đều biết, bây giờ Tiêu Trì Phong cũng mặc kệ, vứt mọi việc cho anh ta xử lý khiến anh ta cũng bận rộn theo.

Tiêu Trì Phong hừ lạnh một tiếng, “Bà ấy muốn gặp tôi, cậu để bà ấy đến bệnh viện quân khu mà gặp.

Thôi Chí Thành mang theo vẻ mặt đau khổ nói, “Tôi nói rồi tiểu tổ tông à, bà ấy không phải người bình thường đâu, mà bà ấy còn là đệ nhất phu nhân, bà ấy đi ra ngoài không dễ dàng gì, anh vẫn nhanh đến đây đi nếu không phu nhân sẽ tức giận!”

“Tôi nói rồi, tôi không rảnh!”



Tiêu Trì Phong nói xong thì cúp máy luôn.

Thôi Chí Thành nghe tiếng tút tút trong điện thoại mà muốn khóc đến niơi.

Tính cách vị đại gia này cũng quá cứng rắng rồi, bất kể là ông trời hay mẹ nếu không hợp ý anh thfi anh sẽ không đến!

Tiểu tổ tông không nghe lời vậy thì một con tốt như anh ta có thể làm gì đây?

Nếu anh ta thực sự thuật lại lời của tiểu tổ tông cho phu nhân nghe thì không phải anh ta sẽ thành bia đỡ đạn vì cơn giận của bà ấy sao.

Thôi Chí Thành lại gọi cho Tiêu Trì Phong một cú khsc, muốn khuyên anh lần nữa, khuyên đến khi nào anh bằng lòng trở về mới thôi.

Nào biết Tiêu Trì Phong ở đầu kia vừa nhìn thấy anh ta gọi thì dứt khoát tắt máy khiến anh ta không gọi được.

Thôi Chí Thành hết cách, đành phải quay lại phòng tiếp khách, báo cáo với Trịnh Nghi Linh vẫn đang kiên trì ngồi đợi, “Thật xin lỗi! Phu nhân, điện thoại của chỉ huy Tiêu không gọi được…”

Đôi mắt Trịnh Nghi Linh tối lại, “Gọi không được? Có thật là không gọi được không?”

Thôi Chí Thành bị ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Nghi Linh quét qua, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống, “Đúng vậy, thật sự là không gọi được, không tin thì phu nhân có thể nghe thử…”

Thôi Chí Thành lại bấm gọi cho Tiêu Trì Phong, bấm loa ngoài.

Quả nhiên Trịnh Nghi Linh nghe thấy âm thanh nhắc nhở máy tắt, lập tức giận dữ không có chỗ phát tiết.