Chương 46: Thanh Song Mang Thai

Chờ đến khi ý thức của cô quay lại, coo đã thấy Củng Thần duỗi tay ngăn cản Nghiêm Ngọc Bích, “Viện tưởng Nghiêm, mời mọi người đi quay lại! trừ khi quân trưởng Tiêu tự mình ra lệnh, nếu không tôi sẽ không để mọi người động vào một sợi tóc của chị dâu!”

Nghiêm Ngọc Bích thấy thái độ anh ta kiên quyết, lúc đang lo thì đột nhiên thấy Thẩm Thanh Song tỉnh lại

Trong chớp mắt bà lập tức vui mừng, chạy thẳng đến bên giường Thẩm Thanh Song, “Tiểu Thẩm, cháu tỉnh rồi? Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thẩm Thanh Song lắc đầu cười với bà, “Không có, viện trưởng Nghiêm, cháu cảm thấy rất tốt, ngủ một giấc dài như vậy toàn thân dường như rất thư thản.”

Trong ba năm nay, mỗi lần cô bị bệnh gì cho dù là cảm cúm thì Củng Thần cũng sẽ đưa Thẩm Thanh Song đến bệnh viện quân khu khám bệnh, viện trưởng Nghiêm đã gặp cô rất nhiều lần, cũng coi như là người quen, cho nên nói chuyện cũng tự nhiên hơn chút.

Nghiêm Ngọc Bích nhìn cô gái xinh xắn lay động lòng người này, nhìn đôi mắt trong veo như nước kia, trong lòng có chút tê rần

Nế như Tiêu Trì Phong thực sự là con của bà, nhất định bà sẽ không phản đối cậu cưới Thẩm Thanh Song, hai người bọn họ là một cặp đôi trời sinh!

Đáng tiếc là bà không có phúc phận này.

Trịnh Nghi Linh mới là mẹ của cậu ấy, cũng là người mới có thể nhúng tay ca thiệp vào chuyện của cậu ấy.

Nghiêm Ngọc Bích nhanh chóng khám cho Thẩm Thanh Song, phát hiện mạnh đập mạnh, thể hiện cho việc cơ thể cô rất khỏe mạnh, hơn nữa hình như còn giống… hỉ mạch?

Nghiêm Ngọc Bích có chút không dám tin.

Bà nhìn Thẩm Thanh Song với ánh mắt đầy ý vị sâu xa, lại nghiêm túc bắt mạch cho Thẩm Thanh Song một lần nữa.

Lần này bà càng thêm cẩn thận, không dám qua loa, không dám bỏ lỡ bất cứ nhịp nào của mạch.

Đúng vậy! Đúng là hỉ mạch!

Vì để xác định lại khả năng này, Nghiêm Ngọc Bích lại lấy kim tiêm trong tủ ra, muốn lấy máu Thẩm Thanh Song đi xét nghiệm.



Củng Thần biết viện trưởng Nghiêm và Trịnh Nghi Linh là bạn bè thân thiết, anh ta sợ hai người liên thủ đối phó với Thẩm Thanh Song.

Lúc này anh ta thấy Nghiêm Ngọc Bích lôi ống tiêm ra liền giật mình kêu lên, lập tức ngăn ở trước mặt bà, quát lên như gặp kẻ thù hỏi, “Viện trưởng Nghiêm, ngài muốn làm gì?”

Nghiêm Ngọc Bích tức giận đẩy anh ta ra, “Tôi có thể làm gì? Tôi nghi ngờ cơ thể tiểu Thẩm có vấn đề, lấy máu Tiểu Thẩm để đi xét nghiệm kiểm tra một chút.”

Củng Thần vẫn không bỏ qua nghi ngờ của mình, “Thực sự chỉ là như vậy?”

Nghiêm Ngọc Bích hừ lạnh, nghiêm túc nói với anh ta, “Đương nhiên, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ hại cô ấy sao? Hẳn cậu phải biết mấy năm qua tôi coi quân trưởng Tiêu như con, sao tôi lại có thể hại người con gái cậu ấy yêu được chữ?”

Củng Thần nhìn ánh mắt thản nhiên của Nghiêm Ngọc Bích, cuối cùng cũng lui sang một bên.

Nghiêm Ngọc Bích nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Song, cười hỏi, “Sợ sao?”

Thẩm Thanh Song lắc đầu, “Không sợ!”

Đúng là viện trưởng Nghiêm coi cô như trẻ con, còn hỏi cô có sợ hay không, không hiểu sao Thẩm Thanh Song muốn cười nhưng trong lòng lại có chút cảm động, viện trưởng Nghiêm đúng là một bác sĩ tốt!

Lấy máu xong, Nghiêm Ngọc Bích tự mình cầm đi xét nghiệm.

Kỹ thuật y học của đế quốc Hoa Thiên rất hiện tại, chưa đến một tiếng đầu hồ đã có kết quả.

Là dương tính, quả nhiên là Thẩm Thanh Song mang thai!

Trong lòng Nghiêm Ngọc Bích có chút phức tạp, bà khẽ thở dài rồi caamff kết quả xét nghiệm đến phòng Thẩm Thanh Song.

Thẩm Thanh Song muốn hỏi bà kết quả xét nghiệm lại nghe Nghiêm Ngọc Bích nghiêm túc hạ lệnh với Củng Thần, “Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Thẩm một chút, Củng Thần phiền cậu ra ngoài trước một chút.”