Chương 47: Ngài Chính Là Báu Vật Trong Lòng Lão Đại.

Thái độ viện trưởng Nghiêm rất nghiêm túc, không khí ngưng trọng, trong nháy mắt làm cho Thẩm Thanh Song và Củng Thần giật mình trong lòng, chỉ sợ kết quả của Thẩm Thanh Song đã xảy ra vấn đề.

Dù biết có lẽ kết quả xét nghiệm có vấn đề, sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên Củng Thần vẫn không chịu ra ngoài mà nói thẳng với Nghiêm Ngọc Bích, “Viện trưởng Nghiêm, mấy năm qua, Thanh Song đều được tôi thay quân trưởng chăm sóc, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, trước khi quân trưởng quay lại quân đội đã nhiều lần giao phó cho tôi, nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc Thanh Song không được rời một bước. Nếu như Thanh Song xảy ra chuyện thì sẽ hỏi tội tôi, ngài cũng đừng gây khó dễ vói tôi. Nếu như Thanh Song không có ý kiến gì thì ngài cứ nói thẳng đi!”

Thẩm Thanh Song cũng cười với với viện trưởng, “Viện trưởng, Củng Thần là người một nhà, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng đii!”

Nghiêm Ngọc Bích nhìn bọn họ một chút, sau đó bất lựt hít vào một hơi, sau đó nói với cô sự thật mang thai, “Tiểu Thẩm, cháu có thai!”

“Cái gì?”

“Cô nói cái gì?”

Hai tiếng kinh ngạc hoảng sợ cùng vang lên, đôi mắt không dám tin của Thẩm Thanh Song đối mặt với đôi mắt cũng không thể tin nổi của Củng Thần.

Cô mang thai?

Chị dâu nhỏ mang thai?

Củng Thần kích động cầm tay viện trưởng Nghiêm, “Viện trưởng Nghiêm, ngài nói thật sao? Chị dâu nhỏ mang tahi? Ngài không kiểm tra sai chứ?”

Nghiêm Ngọc Bích trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Vô cùng chính xác!”

“Quá tốt rồi!” Sau khi Củng Thần hò reo một tiếng thì lập tức lấy điện thoại ra, “Tôi muốn báo tin tốt này cho lão đại, chắc chắn lão đại sẽ rất vui mừng!”



“Cậu chờ một chút!”

Nghiêm Ngọc Bích ngăn Củng Thần gọi điện thoại, “Tôi còn có lời muốn nói với hai người! Chờ tôi nói xong rồi hai người hãn quyết định có nên nói việc này cho quân trưởng Tiêu hay không.”

Thẩm Thanh Song và Củng Thần liếc nhìn nhau, cẩn trọng hỏi bà, “Viện trưởng Nghiêm, còn có chuyện gì khác sao?”

Nghiêm Ngọc Bích nhìn Thẩm Thanh Song một chút, trầm giọng nói, “Chuyện cho tới nước này rồi thì tôi cũng không lừa gạt hai người, mẹ của quân trưởng Tiêu đã từng tới tìm tôi, muốn tôi đưa Tiểu Thẩm ra nước ngoài, không cho cô ấy và quân trưởng Tiêu bên nhau.”

Mặc dù Thẩm Thanh Song và Củng Thần đã đoán được từ lâu, tổng thống và đệ nhất phu nhân sẽ phản dối Thẩm Thanh Song và Tiêu Trì Phong, nhưng không ngờ Trịnh Nghi Linh lại hành động nhanh như vậy, làm việc rất dứt khoát.

Củng Thần trầm mặt, lập tức hỏi bà, “Vạy trước đó phu nhân vội vàng gọi quân trưởng về, thật ra chính là chia cắt hai người họ rồi để ngài tiễn Thanh Song đi?”

Nghiêm Ngọc Bích nhẹ gật đầu, “Đúng là như thế.”

Nhìn thấy Củng Thần phẫn nộ, dáng vẻ Thẩm Thanh Song hờ hững thì Nghiêm Ngọc Bích cũng có chút kinh ngạc, “Tiểu Thẩm, Tiêu phu nhân đối xử với cháu như thế, cháu không oán sao?”

Thẩm Thanh Song than nhẹ một tiếng, “Mặc dù cháu không đồng ý cách làm của bà ấy nhưng làm mẹ, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bà ấy, bà ấy hi vọng A Trì có thể tìm được người phụ nữ xứng đáng với anh ấy làm vợ chứ không phải một người không có gì như cháu.”

Củng Thần nghe cô nói vậy thì lập tức giận dữ nói, “Chị dâu, sao em có thể nói mình như vậy chứ. Ai nói em không có gì hết, những năm qua chị cố gắng và tiến bộ tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy, lão đại lãi càng hiểu rõ. Anh thì càng không phải nói, em có thể làm cho lão đại vui vẻ, có thể làm cho lão đại hạnh phúc, có thể làm cho lão đại lộ ra nụ cười thật lòng, ngài chính là báu vật trong lòng lão động, sao ngài có thể nói mình không có gì chứ? Những người phụ nữ khác cho dù có ưu tú thì lão đạo cũng ghét bỏ thì có thể làm gì được?”

Thẩm Thanh Song xua tay với anh ta, “Trước tiên anh đừng nóng, hãy nghe em nói hết được không…”