Chương 48: Quyết Định Rời Đi.

Củng Thần thấy khuôn mặt cô mang nụ cười, dường như còn giống như thực sự không quan tâm người khác để ý cô thế nào, nghĩ về cô thế nào, giống như anh ta đang quan tâm cô một cách mù quáng, lập tức có cảm giác máu nóng dồn lên não, “Được, được, được, ngài nói, ngài nói.”

Cô nhóc này muốn chọc người khác giận mà, thật là làm cho người ta đau đến mức tim gan cũng đau theo!

Thẩm Thanh Song cười xin lỗi anh ta, giọng nói dịu dàng nói, “Củng đại ca, em biết trong lòng anh thương em, mấy năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc em nhu vậy, phần ân tình này của anh em sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng, mãi mãi không quên.

Thaays cô nói như vậy thì Củng Thần cũng không tiện tức giận, hừ hừ với cô, “Được rồi được rồi, em biết là tốt rồi, nói đến tình cảm như thế làm gì.”

Thẩm Thanh Song thấy khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của anh đỏ ửng, nhịn không được mà khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt lại nói tiếp, “Chỉ là vừa rồi lời em nói cũng không phải nói bừa, mà em thực sự tự hiểu bản than mình, anh nghĩ xem, xuất thân em bần hàn, nhà không có cơ cánh nhưng con mẹ nó em vẫn sống kiêu ngạo và mạnh mẽ, điều này cũng đều nhờ A Trì cho em một cuộc sống và môi trường học tập tốt mới dó.”

“Nếu như không phải lúc trước A Trì giúp đỡ em, nếu là em của trước kia thì chỉ sợ em đã lạc lối chứ đừng nói là tương lai sáng lạn gì. Em yêu A Trì đương nhiên sẽ không mong anh ấy vì em mà trở mặt với cha mẹ.”



“Hơn nữa bây giờ em cũng còn rất trẻ, thế giới của em vừa mới mở ra, em cũng còn rất nhiều lý tưởng chưa thực hiện được, cho nên em nghĩ kỹ rồi, Tiêu phu nhân đã phản đói em và A Trì như vậy thì không bằng em tạm thời rời đi trước nhường một nước, đi thực hiện lý tưởng của em trước, chờ đến khi em đã có thành công rồi thì quay lại đoàn tụ với A Trì. Mọi người thấy thê nào?”

TThẩm Thanh Song vừa nói xong, Nghiêm Ngọc Bích đã vui mừng nhìn cô, vì cô vỗ tay cười nói, “Nói hay lắm, quả nhiên quân trưởng Tiêu không nhìn nhầm người! Tiểu Thẩm, dì ủng hộ cháu làm vậy! Trước đó sở dĩ dì chấp nhận thỉnh cầu của Nghi Linh, muốn đưa cháu ra nước ngoài học tập và sinh sống, dì muốn thuyết phục cháu, để sau khi cháu có thành công lại quay về với quân trưởng Tiêu. Dì có rất nhiều lời đã chuẩn bị nói vói cháu nhưng không ngờ cháu tại tự hiểu ra, thật là một đứa trẻ ngoan! Tiểu Thẩm, dì sẽ dốc toàn lực ủng hộ cháu, trước đó dì đã liên lạc với bạn bè của dì ở bên Châu Âu để cháu sang bên đó sống và học. Cháu đông ý đi sao?”

Củng Thần không đợi Thẩm Thanh Song trả lời, vội vàng khuyên can, “Chị dâu nhỏ, lão đại sẽ không để em đi đâi! Huống chi bây giờ em còn đang mang cốt nhục của lão đại, sao anh ấy có thể để em đi được?”

Đôi mắt tinh nghịch của Thẩm Thanh Song chớp chớp, cười nói, “Chúng ta có thể không nói cho anh ấy chuyện này mà, hơn nữa em chỉ ra nước ngoài mà thôi, cũng không phải là muốn chia tay với A Trf, chỉ là tạm thời nhượng bộ một chút, diễn một vở kịch chia tay cho Tiêu phu nhân xem, để quan hệ của anh ấy với Tiêu phu nhân có thể hòa hoãn một chút thôi. Nếu như em không rời đi thì Tiêu phu nhân sẽ càng ép, với cái tính ương bướng của anh ấy thì chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt với Tiêu phu nhân thật, đến lúc đó em sẽ trở thành kẻ gây chuyện, em cũng không muốn hai người họ vì em mà ầm ĩ đến mức đó.

“Đúng vậy! Tiểu Thẩm nói đâu, có một câu nói rất hay, lùi một bước thấy trời ca biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, Tiểu Thẩm, dì tin cháu nhất định sẽ thành công!”

Càng nói chuyện thì Nghiêm Ngọc Bích càng hiểu rõ cô, bà lại càng đánh giá cao Thẩm Thanh Song.