Chương 6: . Anh Đau Lòng Thay Cô

Thẩm Thanh Song lập tức chào kiểu quân đội, vui vẻ đáp: "Vâng, thưa ngài chỉ huy."

Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của cô, khuôn mặt tuấn tú thường xuyên tê liệt của Tiêu Trì Phong trở nên dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên, xoay người sải bước rời đi.

Thẩm Thanh Song nhìn bóng lưng cao lớn và dứt khoát của anh, vươn tay làm tư thế chiến thắng rồi nhanh chóng trở về phòng, thay một chiếc váy công chúa bằng ren thêu hoa màu trắng như tiên nữ, thiết kế eo cao đã hoàn toàn phô ra những đường cong cơ thể cô.

Chiếc váy này là Củng Thần mang đến.

Theo như lời Củng Thần nói, chiếc váy này do chính tay Tiêu Trì Phong thiết kế và được đặt may riêng theo số đo cho cô.

Đây là lần đầu tiên cô mặc bộ váy công chúa này, mái tóc đen dài ngang lưng, trên đầu cài chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của thiếu nữ mười tám tuổi.

Mặc dù lúc soi gương cô cảm thấy bộ đồ này khá đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, không biết Tiêu Trì Phong có thích bộ đồ này của cô không?

Khi từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trì Phong, cô nhìn chằm chằm phản ứng của anh.

Thành thật mà nói, theo quan điểm cá nhân của cô, cô thích quần áo rộng rãi và thoải mái hơn.

Nhưng cô cũng biết Tiêu Trì Phong luôn thích cô giả làm tiểu thư như bây giờ, từ quần áo, giày dép đến trang sức anh đều nhờ Củng Thần chuẩn bị cho cô, cô biết rằng anh muốn biến cô trở thành một tiểu thư khuê các.

À, không đúng, mấy năm nay, anh không chỉ mời người dạy cô piano, cờ vua, thư pháp, vẽ tranh, cắm hoa, nghệ thuật thưởng trà, v.v., mà còn giới thiệu cho cô một võ sư.

Và mỗi kỳ nghỉ đông và hè, cô ấy đều phải đến quân đội ghi danh.



Anh muốn đào tạo cô thành một người phụ nữ văn võ song toàn, có thể đánh bại kẻ địch, có thể được bầu là thiếu nữ tài sắc vẹn toàn!

Thấy đôi mắt của Tiêu Trì Phong lóe lên vẻ ngạc nhiên, Thẩm Thanh Song thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười rực rỡ, chớp mắt nhìn anh một cách tinh nghịch, dịu dàng hỏi: “Anh Tiêu, em đẹp không?”

Tiêu Trì Phong gật đầu, "Đẹp! Lên xe!"

Thẩm Thanh Song nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ, nghiêng người nìn về phía Tiêu Trì Phong, anh thành thục khởi động chiếc Hummer, vội vã rời khỏi biệt thự.

Cô hoàn toàn không để ý vành tai đang phiếm hồng của Tiêu Trì Phong.

Trái tim anh không lạnh lùng và bình tĩnh như cô tưởng tượng, bị một cô gái xinh đẹp mà mình chăm sóc bây lâu nay nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả Tiêu Trì Phong đang ở trên chiến trường cũng cảm thấy có chút luống cuống, khối băng lạnh lẽo luôn giữ vừng bình tĩnh kia đang có dấu hiệu tan chảy.

Tiêu Trì Phong biết Thẩm Thanh Song không đơn thuần như vẻ bề ngoài mà có một tâm hồn nổi loạn.

Anh nhớ rõ ba năm trước, lúc Thẩm Đại Cường đưa Thẩm Thanh Song đến chỗ anh, Thẩm Thanh Song hoàn toàn không phải người yên phận, bộ dạng của cô giống hệt con trai, đầu tóc ngắn ngủn, mặt một chiếc áo phông đầu lâu, mặc quần jean rách, đeo một đôi dày vải cũng hình đầu lâu.

Điều khiến Tiêu Dịch Phong cảm thấy đau đầu nhất chính là ánh mắt liều lĩnh và thờ ơ cô gái mới mười lăm tuổi này, giống như cho dù bảo cô chết, cô ta cũng sẽ không quan tâm không sợ hãi.

Một cô bé không hề sợ hãi bất cứ điều gì, Tiêu Trì Phong cảm thấy đau lòng không tả được.

Ngay lúc đó, anh ta có ý kiến về Thẩm Đại Cường, người đã đến để nhờ giúp đỡ.