Chương 7: . Giao Phó Cô Cho Anh

Với tư cách là cha cô, rốt cuộc Thẩm Đại Cường cho cô gia đình nào mới có thể khiến đứa trẻ này trở nên vô tâm, không sợ hãi, thờ ơ với mọi thứ như vậy? Thậm chí còn giống một chú nhím nhỏ, khép chặt trái tim mình, xù lông khắp người, ngang ngạnh nhưng sống đầy kiêu hãnh?

Trước đó anh đã nghe Thẩm Đại Cường nói mẹ của Thẩm Thanh Song lâm bệnh và qua đời khi cô mới 10 tuổi, một mình ông vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc cô, lúc không thể chăm sóc được cô, ông bèn gửi con gái về quê để cho ông bà nội chăm hộ, Thanh Song học ở quê đến lúc cô đỗ vào cấp hai mới được Thẩm Đại Cường đón về.

Nhưng vào thời điểm đó, Thẩm Đại Cường đã tái hôn, người phụ nữ mà ông kết hôn chính là bà mẹ kế của Thanh Song, Lương Ti Ti.

Lương Ti Ti có một đứa con trai và một đứa con gái, lúc Thẩm Thanh Song chưa được đón về, bốn người nhà họ chung sống rất hòa thuận, giống như một gia đình chân chính.

Nhưng khi Thẩm Thanh Song trở lại, Lương Ti Ti cảm thấy lãnh thổ của bà ta đã bị người khác xâm phạm, ngôi nhà hạnh phúc của họ cũng bị cô phá hủy.

Lương Ti Ti không vừa mắt Thẩm Thanh Song, lúc Thẩm Đại Cường đi vắng, lần nào bà ta cũng mắng chửi cô, lời lẽ rất khó nghe.

Thẩm Thanh Song cũng không phải người hiền lành gì, tính tình của cô là lúc mềm thì mềm, lúc cứng thì cứng, lúc ác thì ác, thấy mẹ kế luôn kiếm chuyện với cô, cô đương nhiên không để bà ta bắt nạt.

Kết quả, ngày nào cô và mẹ kế cũng cãi vã, đánh nhau, con trai con gái của bà ta đương nhiên giúp mẹ mình, nhân lúc Thẩm Đại Cường không có nhà, ba người họ đã đè cô lại tát cô một cái.

Ba người kia rất thông minh, không đánh vào mặt cô mà véo vào chỗ không thể nhìn thấy trên cơ thể cô.

Lúc đầu Thẩm Thanh Song cũng nói với Thẩm Đại Cường, nhưng Thẩm Đại Cường lại mắng mỏ cô, dần dần cô càng ngày càng không thích về nhà nữa, cô đi bar, đua xe và uống rượu với một nhóm phụ nữ trẻ và trở thành “Gái hư” trong miệng mọi người.

Bà mẹ kế hả hê, mỗi ngày đều tố cáo cô với Thẩm Đại Sơn, Thẩm Đại Sơn càng ngày không thích đứa con ngố nghịch không nghe lời này, thấy Thẩm Thanh Song bất cần đời, ông ta chỉ muốn cầm dây dưng quật chết cô.



Nếu không phải thành tích của Thẩm Thanh Song không tụt thùi, ông ta đã đánh chết cô từ lâu rồi.

Thẩm Thanh Song cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cô cố gắng chịu đựng một thời gian dài cho đến khi cô được nhận vào trường cấp ba trọng điểm ở Hải Thành.

Tất nhiên, Lương Ti Ti rất khó chịu khi thấy Thẩm Thanh Song được nhận vào một trường cấp ba trọng điểm, bà ta nói thẳng với cô trong nhà không có tiền cho cô đi học nên bắt cô nghỉ học đi làm thêm.

Dĩ nhiên Thẩm Thanh Song không đồng ý, sau khi tranh cãi, hai bên lại bắt đầu đánh nhau, ba người đánh nhau một trận, Thẩm Thanh Song tức giận nhặt con dao dùng để gọt trái cây trên bàn cà phê đâm vào cánh tay của Lương Ti Ti.

Lương Ti Ti chảy rất nhiều máy, sau đó liền kêu cứu.

Thẩm Thanh Song không muốn lấy mạng bà ta mà chỉ muốn dạy cho bà ta một bài học, vì vậy cô chỉ đâm vào cánh tay của bà ta.

Nhưng lần đổ máu này đã khiến cha cô hoàn toàn tuyệt vọng với cô, ông cảm thấy nếu không dạy dỗ và kỷ luật đứa con gái này chỉ sợ cô sẽ phải vào tù để xám hối.

Trong lúc tuyệt vọng, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Đại Cường chợt nhớ đến Tiêu Trì Phong.

Hồi đó, khi còn chưa chuyển nghề, ông ta đã vô tình cứu sống Tiểu Trì Phong vừa mới nhập ngũ, Tiếu Trì Phong vẫn luôn ghi nhớ ân cứu mạng của ông ta, đến bây giờ anh còn cho quà ông ta mỗi dịp lễ tết.

Thẩm Đại Cường biết Tiêu Trì Phong vẫn còn trong quân đội Hải Thành và đã trở thành một chỉ huy quân sự, đúng lúc Thẩm Thanh Song đỗ vào trường cấp ba Hải Thành, vì vậy ông đành gửi gắm cô cho Tiêu Trì Phong chăm sóc.