Chương 9: Chỉ Muốn Ở Bên Cạnh Anh

Tuy nhiên, khoảng cách giữa họ quá xa, Thẩm Thanh Song cố gắng đè nén tình cảm của bản thân.

Cô không dám hy vọng, trong lòng cô luôn nghĩ, chỉ cần cô coi anh như anh trai là được.

Nhưng bây giờ, nụ hôn của Tiêu Trì Phong đã mở khóa trái tim cô trong tích tắc.

Anh cho cô cơ hội tưởng tượng, trong lòng cô bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ ... anh Tiêu cũng thích cô sao?

Tiêu Trì Phong thấy cô ngẩn người ra nhìn anh, anh không nhịn được lại hôn cô, "Cô ngốc này, em muốn nhìn đến lúc nào nữa?”

Lúc này Thẩm Thanh Song mới hoàn hồn, bắt gặp đôi mắt tươi cười của anh, hai má cô lại đỏ bừng, hờn dỗi cười nói: "Ai thèm nhìn anh chứ?"

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trì Phong nhìn thấy nụ cười mang theo chút hờn dỗi của cô, thật quyến rũ, thật hấp dẫn người khác.

Nhìn vào đôi mắt như biết nói của cô, Tiêu Trì Phong cảm thấy trái tim mình đang dần chìm đắm.

Anh dường như bị cô mê hoặc, không nhịn được giữ lấy cằm cô, nhắm ngay đôi môi anh đào của cô hôn thật sâu.

Thẩm Thanh Song sững người, hồi lâu mới khôi phục lại được.

Cô không dám tin những thứ tốt đẹp trong tưởng tượng của cô lại đến nhanh như vậy!



Cô hạnh phúc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận nụ hôn của anh, cảm nhận được sự cuồng nhiệt anh dành cho cô, cảm nhận được khát khao muốn có cô của anh.

Sẽ thật tuyệt nếu ... thời gian có thể dừng lại ngay lúc này!

Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi ra từ khóe mắt Thẩm Thanh Song.

Tiêu Trì Phong đang say đắm trước vẻ đẹp ngọt ngào của cô, đột nhiên hôn lên giọt nước mắt mặn chát của cô, anh dừng động tác, chậm rãi buông cô ra.

Anh cho rằng cô đang khóc vì nghĩ anh cợt nhả với cô.

Khi nhìn thấy cô rơi lệ nhưng trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc, Tiêu Trì Phong lập tức hiểu ra, trái tim này không khỏi xót xa thay cho cô!

Đứa nhỏ ngốc này thực sự là đủ ngu ngốc!

Anh khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng hứa hẹn với cô, "Tiểu Song Song, anh sẽ không phụ em!"

Anh đã nuôi nấng cô ba năm, luôn âm thầm chú ý cô suốt ba năm, trái tim lạnh giá ấy đã bị cô làm tan chảy, nhưng trước đây cô còn quá nhỏ nên anh đã chờ đợi đến ngày cô trưởng thành.

Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của cô, cuối cùng cô cũng đã trưởng thành! Anh không muốn đợi thêm nữa!

Anh muốn cô biết tâm ý của anh ấy, anh nguyện ý nuôi cô, chăm sóc cô, sinh con dưỡng cái với cô, cả đời đều ở bên cô.

Thẩm Thanh Song cảm động khẽ ”Ừm" một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.



Thực ra trong lòng cô biết khoảng cách giữa cô và Tiêu Trình Phong quá xa, thật sự xa.

Bây giờ cô còn lâu mới xứng với anh.

Nhưng cô yêu anh, ngưỡng mộ anh, coi anh như chiến thần trong lòng cô, chỉ cần có thể ở bên anh, dù chỉ có một ngày, dù chỉ là một giây, cô cũng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện. .

Về sau……

Cô không quan tâm đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai, cô chỉ trân trọng hiện tại, chỉ muốn được ở bên anh.

Tiêu Trì Phong đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô, "Đi thôi! Xuống đi!"

Anh xuống xe trước, sau đó đi vòng qua đầu xe, mở cửa cho Thẩm Thanh Song, cẩn thận đặt tay lêи đỉиɦ đầu cô, để cô xuống xe, sau đó nắm chặt tay cô, dẫn cô đi vào Hoàng Đình, câu lạc bộ tư nhân cao cấp bậc nhất Hải Thành.

Nghe nói câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình đã thành lập được mười năm, nổi tiếng nhất ở Hải Thành, nơi đây chỉ dành cho những người thuộc giới thượng lưu của Hải Thành đến để ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi và tụ họp, xã giao.

Tiêu Trì Phong dẫn Thẩm Thanh Song đi vào câu lạc bộ Hoàng Đình, một người đàn ông ưu tú đẹp trai, sải bước chào hỏi, anh ta trêu nghẹo nói, "Hân hạnh được tiếp đón Tiêu thiếu đây, đúng là vinh dự cho kẻ hèn này!"

Tiêu Trì Phong trừng mắt nhìn anh ta, "Đừng nói nhảm nữa, mọi thứ tôi yêu cầu cậu chuẩn bị xong chưa?"

Người đàn ông cười lớn một tiếng, "Tiêu thiếu có lệnh lệnh, ai dám không tuân theo? Em đã chuẩn bị từ lâu, nhất định Tiêu thiếu đây sẽ hài lòng, ôi chao!!! Sao không giới thiệu, mỹ nhân kia là chị dâu nhỏ sao?”