Chương 1: Mang Theo Không Gian Xuyên Qua

“Ông trời ơi, con đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải cái thứ con gái như vậy chứ. Nuôi nó suốt mười năm mà giờ nó quay lưng lại đầu độc cả gia đình phải vào bệnh viện. Đây nào có phải con gái mà rõ ràng là diêm vương sống thì có.”

Lâm Hướng Nam vừa mới mở mắt, cả người đã nhũn như cọng bún, chỉ nghe thấy trong sân có tiếng chửi mắng của nữ giới, dọa cô sợ đến mức vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường, đầu còn hoang mang nghĩ: “Không phải người này đang chửi mình đấy chứ?”

Vừa mới tỉnh giấc đã va phải tình huống như vậy rồi, Lâm Hướng Nam vội vàng đọc ký ức của nguyên chủ, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tin tốt: Không phải mình bị chửi.

Tin xấu: Cô chính là người bị nấm độc đầu độc.

Người đang chửi mắng kia chính là mẹ cô – Hồ Mỹ Lệ, hôm qua chị kế Lưu Hồng Anh làm một món khoai tây hầm nấm, cả gia đình đều trúng độc bởi món này và được đưa vào bệnh viện.

Lâm Hướng Nam thích ăn nấm nên trúng độc nặng nhất, bây giờ dạ dày vẫn còn thấy hơi khó chịu, đầu óc cũng trì độn hoang mang cho nên hôm nay xin nghỉ, không đi học nữa.

Nhà của bọn họ là một gia đình tổ hợp, gần đây vì chuyện trong nhà phải có đứa trẻ về nông thôn mà bầu không khí vốn đã rất vi diệu rồi, bây giờ xảy ra vụ nấm độc này nữa, quả thật có thể nói là chọc thủng giới hạn của Hồ Mỹ Lệ.

Hồ Mỹ Lệ vừa tan làm về nhà đã bắt đầu đá thúng đυ.ng nia, gây tiếng ồn khắp nơi, khiến cho người trong viện tử này đều biết tâm trạng của bà không tốt.

Người sống trong viện tử đều là mấy gia đình trong xưởng, có vài bác gái bình thường khá thích hóng chuyện nọ chuyện kia, bây giờ họ đang vây quanh Hồ Mỹ Lệ, trông có vẻ như đang khuyên nhưng thật ra là thêm dầu vào lửa.

“Bà đừng tức giận, nếu sức khỏe của bà xảy ra vấn đề thì công việc này của bà sẽ rơi lên người ai đây?”



Hồ Mỹ Lệ lập tức chống nạnh, lớn tiếng chửi mắng: “Nó dám? Có bản lĩnh thì nó đầu độc cho tôi chết luôn đi, xem công an có bắt nó lại không?”

“Con bé Hồng Anh này không có công việc cũng thôi đi, đến ngay cả chuyện trong nhà mà cũng không phân rõ trắng đen, sau này còn sống kiểu gì chứ?”

“Cũng đáng thương mà, mới hai mươi hai tuổi mà chân đã què, về nông thôn sống chắc chắn sẽ không dễ dàng gì đâu.”

Nhắc đến chuyện về nông thôn là nhóm bác gái này lại hỏi thăm Hồ Mỹ Lệ về tình hình của Lâm Hướng Nam.

“Năm nay nhà các bà có hai đứa trẻ tốt nghiệp, sợ là sẽ không tiện sắp xếp công việc cho cả hai đâu, Hướng Nam nhà bà sẽ phải về nông thôn sao?”

Hồ Mỹ Lệ đáp rất hùng hồn: “Hướng Nam nhà chúng tôi là con gái, tuổi xuân cũng chỉ có vài năm như vậy thôi nên đương nhiên tôi sẽ giữ con nhỏ lại bên mình rồi.”

“Thế công việc của Lâm Hướng Nam đã được quyết định chưa?”

“Vẫn chưa, cuối tháng sáu này nó mới tốt nghiệp cấp ba, còn bây giờ mới tháng tư thôi, vẫn còn thời gian mà. Nếu các bà hỏi thăm được ở đâu có bán công việc thì nhất định phải nói cho tôi đấy nhé.” Cho dù phải mượn tiền thì Hồ Mỹ Lệ vẫn muốn giữ con gái ở bên cạnh mình.

Bà cũng sợ lắm chứ.

Con trai ruột Lâm Hướng Đông và đứa con kế Lưu Hồng Anh đều về nông thôn vào năm 68. Học sinh cấp hai và học sinh cấp ba các khóa 66, 67 và 68 đều bị sắp xếp cho về nông thôn, có người còn phải tới tận biên cương hoặc những vùng quê xa xôi hẻo lánh, chỗ nào gian khổ thì bị sắp xếp cho đến nơi đấy, quy định cứng ngắc nên bọn họ cũng không có cách nào cả.