Chương 11: Ảo Giác Ư?

Tô Mộc tắm táp xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì thấy tiếng rêи ɾỉ trong điện thoại vẫn còn đang duy trì.

Cô liếc nhìn độ dài file ghi âm, đã hơn ba tiếng đồng hồ.

Chậc chậc, quả nhiên thể lực của nam chính đúng là dẻo dai.

Tuy rằng hắn rất cặn bã, nhưng nam chính đúng là nam chính, sức chiến đấu về mặt kia thì không ai có thể bì kịp.

Tô Mộc bấm dừng, hoàn thành ghi âm. Hơn ba tiếng, đủ cho cô cắt ghép biên tập rồi.

Cô lên giường, tắt đèn, đi ngủ.

Nửa đêm, Tô Mộc đang ngủ mơ màng thì khẽ cau mày lại, dường như đang đấu tranh lắm, cuối cùng không đánh lại nhu cầu cơ thể, cô lồm cồm bò dậy, mắt khẽ híp từng bước đi tới toilet.

Cô mở cửa, lục lọi hồi lâu cũng không tìm được công tắc quen thuộc.

Tô Mộc không tình nguyện mở mắt ra, ánh vào trước mắt cô là màn hơi nước mù mịt, trong tiếng nước rào rào chảy xuống là một bóng người cao ráo, với phần cơ bụng sáu múi mạnh mẽ, những giọt nước lăn dài trên từng múi cơ.

Tô Mộc nhìn theo nước chảy lướt qua phần ngực trần trụi của anh, cuối cùng nhìn về giữa hai chân.

Người đàn ông nhìn cô gái đột ngột xuất hiện, lúc này đang nhìn chằm chằm anh, thì đôi mắt màu đen u tối kia khẽ nheo lại đầy nguy hiểm.

Tô Mộc nhận ra mình đang nhìn vào bộ phận vốn không nên nhìn, bèn vội vàng lùi ra.

"Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người."



Sau khi nói xong, Tô Mộc giật mình, tất cả buồn ngủ đều tan biến.

Không đúng, đây là phòng của cô mà.

Người đàn ông trong phòng tắm là ai?

Chẳng lẽ tên đàn ông cặn bã Phó Vũ Thần kia đã về?!

Không phải hắn đang lên giường với ả bồ nhí Tô Xuyến Xuyến kia ư, sao lại đột nhiên quay về, còn tới phòng cô tắm rửa?!

Nên biết rằng sau khi Phó Vũ Thần kết hôn với nữ chính, hai người bọn họ chưa từng động phòng, hắn càng không bước vào phòng cô lấy nửa bước.

Làm sao hắn lại có thể đột nhiên chạy tới phòng cô tắm cho được?

Phó Vũ Thần đột nhiên đến làm Tô Mộc tỉnh hẳn ngủ.

Tên cặn bã này về lúc nửa đêm nửa hôm, lại chạy tới phòng cô, chẳng lẽ định ra tay với cô ư?

Hừ hừ, tên cháu trai đó mà dám đυ.ng vào cô, cô sẽ lập tức dạy cho hắn đạo làm người.

Tô Mộc ngồi trên giường, chờ Phó Vũ Thần đi ra.

Nhưng chờ mãi không thấy hắn ra ngoài.

Tính toán thời gian thì đã qua nửa tiếng. Đàn ông tắm táp gì mà lề mề chậm chạp thế không biết.

Tô Mộc đi tới trước cửa phòng tắm, hô lên với người bên trong: "Phó Vũ Thần, anh tắm xong chưa vậy?"



Bên trong không ai đáp lại.

"Ê ê ê, tôi đang hỏi anh đấy."

Vẫn không ai trả lời.

Tô Mộc vốn định giải quyết nhu cầu sinh lý, đợi nửa tiếng đã là nể mặt hắn lắm rồi, nếu hắn không ra, cô sẽ chạy vào đá hắn ra ngoài.

Tô Mộc mở cửa, trong phòng tắm trống rỗng, làm gì có bóng người nào. Điều kỳ lạ nhất là nền phòng tắm khô ráo.

Cô khẽ nhíu đôi mày liễu, nhìn chằm chằm phòng tắm trống không.

Chẳng lẽ vừa rồi là do cô nhìn thấy ảo giác?!

Tô Mộc không nghĩ nhiều về việc này, chỉ cho rằng mình còn ngái ngủ nên gặp ảo giác. Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, cô tiếp tục đi ngủ.

Cùng lúc đó, trong một cấm địa tư nhân cách đó trăm dặm, nơi được núi xanh bao quanh, cây cối cổ thụ. Trong phòng tắm của phòng ngủ chính ở trong một trang viên cổ kính, Quân Tư Mặc nhìn chằm chằm cô gái đột ngột xuất hiện với ánh mắt lạnh lùng.

Khi anh vừa tiến lên thì người lập tức biến mất.

Trong đôi mắt đen như mực sâu thẳm của Quân Tư Mặc chợt lóe lên vẻ nguy hiểm. Trong phòng không có dấu vết nào để lại, hệt như đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.

Ảo giác ư?!

Quân Tư Mặc nheo mắt lại, nhìn phòng tắm mờ hơi nước, bình tĩnh lấy khăn tắm ở bên cạnh khoác lên trên vai.