Chương 37: Xác Nhận "hung Thủ"

Khi Tô Mộc nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi thì tầm mắt hơi ngưng lại. Nếu cô không hoa mắt, biến hóa rất nhỏ trên mặt Lâm Dĩnh Nhi vừa rồi dường như là đang nói "Sao cô ta lại ở chỗ này".

Điều này đúng là thú vị đấy.

Lâm Dĩnh Nhi với cô vốn không thân quen, vì cô đến mà thay đổi sắc mặt, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, cô ta đang giật mình.

Tô Mộc nghĩ tới chuyện mình vừa gặp phải, trong lòng dám khẳng định tám chín mươi phần trăm là Lâm Dĩnh Nhi giở trò sau lưng.

Chỉ là tại sao cô ta phải làm vậy?!

Tô Mộc khách sáo gật đầu với Lâm Dĩnh Nhi: "Lần này được diễn với cô Lâm, đúng là vinh hạnh của tôi. Chờ lát nữa mong cô chỉ bảo nhiều hơn."

"Cô khách sáo rồi."

"Ban nãy cô Lâm nhìn thấy tôi thì hình như có vẻ rất ngạc nhiên." Tô Mộc mỉm cười, coi như thuận miệng hỏi.

Lâm Dĩnh Nhi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười ôn hòa: "Đúng vậy, quả thật có chút kinh ngạc, là vì người diễn với tôi hôm nay là cô. Cố gắng lên nhé."

"Vâng." Tô Mộc cười đáp lại, thoáng liếc thấy vẻ mặt trợ lý của Lâm Dĩnh Nhi cũng khó coi, khi nhìn Lâm Dĩnh Nhi thì ánh mắt của trợ lý kia mang theo chút sợ hãi và e dè.

Hai người vừa vào vị trí, chợt nghe trợ lý sản xuất hô: "Bắt đầu."

Lâm Dĩnh Nhi và Tô Mộc lập tức tiến vào nhân vật.

"Tiểu Thúy, ngươi có biết tội của mình không?" Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Tô Mộc với đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.

Cơ thể Tô Mộc khẽ run rẩy: "Nô, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì, kính xin tiểu thư chỉ rõ?"

Đúng lúc này, đạo diễn hô: "Ngừng."



Đạo diễn quay sang mắng người của tổ đạo cụ: "Phía sau có một hộp cơm to như vậy, ai để ở đó? Chúng ta đang quay phim cổ trang chứ không phải phim hiện đại."

Tất cả mọi người có mặt ở trường quay đều im lặng không dám hó hé, nghe đạo diễn mắng mỏ.

"Người của tổ đạo cụ chú ý chút, kiểm tra lại đi, đừng có để thứ không nên xuất hiện lại xuất hiện trên màn ảnh. Mặt khác, trang điểm lại cho hai người kia. Tạm dừng mười phút, sau đó sẽ quay tiếp."

Lâm Dĩnh Nhi và Tô Mộc đi xuống sân, lập tức có nhân viên trang điểm chạy tới trang điểm lại cho bọn họ.

Tô Mộc nhìn chị gái trang điểm cho mình, khẽ hỏi: "Chị ơi, em nghe nói người diễn vai này của em ghét vai phụ nên mới bỏ không diễn nữa, có phải là thật không?"

Cô gái trang điểm kia ngạc nhiên: "Sao có thể chứ, em nghe ở đâu tin đồn không đáng tin vậy?"

Tô Mộc kinh ngạc thốt lên: "Hả?! Hóa ra không phải ư. Vậy, sao chị gái kia lại rời đi?"

Cô gái trang điểm đáp lại không chút suy nghĩ: "Cô gái đó có vẻ khá xui xẻo, không cẩn thận bị một cái giá đập cho bị thương ở chân, nên mới phải rời khỏi đoàn phim, chứ không phải như bên ngoài đồn đại đâu. Mà nói ra thì cô bé đó hợp với trang điểm cổ trang lắm, lúc trước là chị trang điểm cho con bé đấy."

"Chị gái ấy xinh đẹp lắm đúng không?"

"Ấn tượng đầu tiên tiên thì cũng bình thường thôi, cùng lắm có thể coi là thanh tú ưa nhìn. Nhưng sau khi trang điểm xong, cô bé đó như biến thành người khác vậy. Em chờ chút, lúc trước chị còn chụp với cô ấy một tấm." Dứt lời, chị gái trang điểm lấy điện thoại ra, tìm kiếm bức ảnh kia.

Tô Mộc nhìn thoáng qua cô gái trong hình, quả thực không tệ, cực kỳ phù hợp với trang điểm kiểu cổ trang. Nhìn dáng vẻ của cô ta thì đã vượt trội hơn hẳn nữ phụ số ba Lâm Dĩnh Nhi rồi.

Tô Mộc nhìn bức ảnh, dường như đã tìm thấy động cơ vì sao Lâm Dĩnh Nhi lại ra tay với cô.

Lúc trước cô chỉ nắm chắc tám chín phần mười, thì nay sau khi được thấy bức ảnh này, cô đã có thể xác định cơ bản người ra tay chính là cô ta.

Toàn bộ đoàn phim không thù không oán gì với cô, thực sự không nghĩ ra ai sẽ ra tay đối phó cô. Hiện giờ đủ loại dấu hiệu và điểm đáng ngờ đều chỉ thẳng Lâm Dĩnh Nhi.