Chương 4: Uy Hϊếp Hắn

Lúc đó, ba người da đen kia vừa mới cởϊ qυầи áo của "Tô Mộc", còn chưa kịp bắt đầu làm gì thì đã bị đám truyền thông bất ngờ ùa đến làm trở tay không kịp. Mặc dù ba người bọn họ chưa làm gì cả, nhưng "Tô Mộc" tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải che thân ở cùng phòng với ba người da đen, đâm ra dù không làm gì cũng thành có.

"Tô Mộc" có một sở thích, đó là đóng phim.

Trước khi trở lại nhà họ Tô, cô ấy vốn là một minh tinh nhỏ vô danh trong giới giải trí. Sau khi được nhà họ Tô nhận về nhà, kết hôn với Phó Vũ Thần, trở thành mợ chủ nhà giàu có, chỉ quanh quẩn ở gia đình không đi làm nữa. Ban đầu nữ chính không có danh tiếng gì, nhưng từ ngày đó trở đi, toàn bộ người trong giới giải trí đều biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Nữ chính vụt lên nổi tiếng, nhưng thuộc loại nổi vì tai tiếng.

Điều càng đáng giận là nam chính cặn bã có lý do vừa đủ để hành hạ nữ chính, tiếp theo chính là hành hạ cô ấy liên tục, từ cơ thể tới tận trái tim, từ đầu tới cuối, đến mức ngày đó Tô Mộc đọc truyện mà tức giận tới mức không hơi sức đâu mà bực bội nữa.

Tô Mộc nhớ tới nội dung tình tiết tiếp theo, cảm thấy trong lòng giận dữ, chỉ hận không thể nhào tới đạp cho cặp đôi chó chết này một cái.

Trong bất hạnh lại có cái may mắn, cô đi tới thế giới trong truyện này ngay trước khi nội dung máu chó kia bắt đầu diễn ra.

Gì mà bị người ta luân phiên cưỡng bức, bị chụp ảnh lõa thể, bị tên đàn ông cặn bã và cô chị gái bồ nhí ngược đãi, rồi nạo thai vân vân, tất cả đều vẫn chưa trình diễn.

Bây giờ là thời gian mà nữ chính và Phó Vũ Thần vừa kết hôn không lâu, hai người vẫn trong sạch.

Chuyện hôm qua nằm ở phần gần đầu của quyển truyện.

May mắn, may mắn...



Tô Mộc vừa nghĩ tới tình tiết tiếp theo, thấy bọn họ nhảy nhót trước mặt mình mà cảm thấy buồn nôn kinh khủng, càng khỏi nói tên đàn ông cặn bã kia còn ra chiều "sẽ không quan tâm cô sống hay chết" một cách đê tiện như thế này.

Mẹ kiếp!

"Đừng có lải nhải mấy lời vô nghĩa, mau cút đi cho tôi." Tô Mộc nhìn hai người kia với ánh mắt lạnh lùng.

Phó Vũ Thần thấy thái độ này của cô, tức giận tới xì khói: "Tự đi mà giải quyết."

Dứt lời, hắn kéo Tô Xuyến Xuyến bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Xuyến Xuyến vang lên từ phía sau.

"Trước khi đi, nhớ nộp tiền thuốc men cho tôi."

Phó Vũ Thần nở nụ cười lạnh, quay đầu lại nhìn cô: "Không phải cô rất có năng lực ư? Sao lại không có tiền nộp viện phí vậy?"

Tô Mộc mỉm cười: "Anh không nộp cũng được thôi, ngộ nhỡ tôi kích động quá, bất cẩn công bố mối quan hệ của chúng ta cho mọi người biết."

Phó Vũ Thần không thích Tô Mộc, lại càng phản cảm cuộc hôn nhân này. Hai bên đã ước hẹn sẵn, là phải giữ bí mật về mối quan hệ vợ chồng bọn họ. Nữ chính đã đồng ý với điều kiện này, nên bên ngoài không biết Tô Mộc vô danh lại là mợ chủ hào môn.

Nếu để người khác biết, tài nguyên của Tô Mộc sẽ không bết bát như vậy, cũng sẽ không thảm như thế này.

Sắc mặt Phó Vũ Thần sa sầm xuống, hắn nói với giọng lạnh lùng vô cùng: "Tô Mộc, cô giỏi lắm."



Không ngờ người phụ nữ này lại dám uy hϊếp hắn!

Tô Mộc nhún nhún vai, không e sợ ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi của hắn, mà bình tĩnh đối diện với hắn.

Phó Vũ Thần oán hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, rồi mang Tô Xuyến Xuyến rời đi.

Chờ khi bọn họ đi rồi, Tô Mộc mới lại nằm xuống giường.

Chốc lát sau, nhân viên y tế tới báo cho cô biết là đã có người thanh toán tiền thuốc men, cô có thể xuất viện.

Tô Mộc ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng xe cộ qua lại trên con phố đông đúc. Tất cả mọi thứ ở nơi đây chân thật như vậy, tương tự với thành phố cô sinh sống lúc trước. Trong lúc hoảng hốt, cô cho rằng những ký ức trong đầu chỉ là ảo giác của cô mà thôi!

Cô không hề đi tới thế giới trong sách!

Xung quanh người đến người đi, duy chỉ có mình cô vô hình trung như lạc loài với những người khác, một mình lẻ loi.

Trên đường cái dòng xe qua lại tấp nập, phía trước chuyển sang đèn đỏ, một con xe hơi màu đen sang trọng chen chúc trong vô số chiếc xe khác, nhưng sự xa hoa sang trọng của nó lại khiến người ta phải chú ý khi liếc mắt qua vạn chiếc xe.

Lúc này, người đàn ông ngồi trong xe cũng y hệt bản thân chiếc xe này vậy, cho dù trong dòng người tấp nập thì cũng có thể khiến người ta liếc mắt là chú ý tới sự tồn tại của anh.

Anh có khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng trông càng thêm kiên cường dưới ánh nắng sáng sớm. Đôi mắt màu đen sâu thẳm như hai hồ nước không đáy, thi thoảng trong mắt tỏa ra dòng chảy màu đen khiến người ta không thể nắm bắt, thần bí khó lường. Đôi môi mỏng của anh khẽ mím phác họa nên đường cong lạnh lùng.