Chương 5: Đạo Sĩ Già

Anh như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ liếc mắt là chú ý tới cô gái đơn độc trong dòng người qua lại.

Đúng lúc này, xe chậm rãi lái đi, bóng dáng cô gái đó biến mất khỏi tầm mắt anh.

Người đàn ông hờ hững thu hồi ánh mắt, lại dồn sự chú ý vào công văn trong tay.

Còn bên kia, Tô Mộc đang ngẩn người, chợt một đạo sĩ già xuất hiện trước người cô. Đạo sĩ này có mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo bào màu trắng cũ rách, đang nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới.

"Vị thí chủ này, có muốn bốc một quẻ hay không?" Lão đạo sĩ vuốt chòm râu hoa râm, mỉm cười nhìn cô.

Tô Mộc hoàn hồn thì nhìn thấy ông ta. Với loại đạo sĩ hay lừa đảo này, cô chưa bao giờ tin tưởng.

Lão đạo sĩ như nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô, chỉ nói thêm một câu: "Một thân có hai hồn, quái thay, quái thay."

Tô Mộc vừa mới sải bước định bỏ đi thì bỗng khựng lại, nhìn ông ta với vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói có chút vội vàng: "Ông có thể nhìn ra sao?"

Lão đại sĩ vuốt chòm râu: "Cô không thuộc về nơi này."

Nghe vậy thì Tô Mộc hoàn toàn tin tưởng, ông ta thật sự có thể nhìn ra được vấn đề.

"Đại sư, ngài có biện pháp nào giúp tôi trở lại chốn cũ được không?"

Cô không hề muốn gánh vách thân phận hỏng bét sống trong thế giới kỳ lạ này.

"Trời cao đều đã định sẵn." Đạo sĩ già chậm rãi nói.



"Ngài nói vậy là có ý gì?" Tô Mộc hoàn toàn không hiểu gì cả.

Như vậy là cô có thể trở về hay là không?

"Nhân quả, nhân quả, gieo nhân nào gặt quả nấy, giải quyết xong nhân quả ở nơi đây thì có thể."

"Là sao cơ?" Tô Mộc lại càng ngơ ngác.

Đạo sĩ già giơ tay, cười tủm tỉm nhìn cô.

Tô Mộc nhìn bàn tay trước mặt, chớp mắt chỉ cảm thấy hình tượng cao nhân ẩn sĩ nơi thế ngoại ầm ầm sụp đổ ngay trước mặt cô.

Đạo sĩ già cười tủm tỉm nói tiếp: "Đời người mà, dù gì cũng cứ phải sống sót, mà đã sống thì khó tránh khỏi những vật ngoài thân kia. Tiểu thí chủ hẳn là hiểu chứ nhỉ."

Tô Mộc nhìn ông ta với vẻ mặt xấu hổ: "Hiểu."

Cô định móc tiền, nhưng mới nhớ ra hình như mình không mang tiền theo người.

Đạo sĩ già nhìn dáng vẻ đó của cô, bèn nói: "Tiểu thí chủ, chẳng lẽ cô không có tiền? Nhìn cách ăn mặc này của cô, đâu có giống người không có tiền chứ."

"Có thể ghi nợ được không?" Tô Mộc mỉm cười nhìn ông ta.

Đạo sĩ già nhướng mày: "Làm ăn nhỏ, không thể ghi nợ."

"Này này, châm chước giúp tôi chút. Hay là, ngài cho tôi số tài khoản, sau này tôi chuyển tiền cho ngài." Tô Mộc không ngừng nài nỉ.



Đạo sĩ già kiên quyết lắc đầu.

Tô Mộc sờ thấy trên cổ có đeo gì đó, bèn tháo xuống: "Cái này chắc là được chứ."

Đạo sĩ già nhìn thoáng qua, đó là một mặt dây chuyền giống ngọc mà không phải ngọc, bèn đẩy trả: "Loại vật này, bần đạo không nhận. Nhưng mà, nể tình bần đạo và tiểu thí chủ có duyên như vậy, bần đạo có thể chỉ điểm bến mê cho cô."

"Đại sư, ngài đúng là người tốt, vừa nhìn đã biết ngài là bậc cao nhân thế ngoại có đạo đức rồi." Tô Mộc nịnh nọt.

Đạo sĩ già dường như rất hưởng thụ lời nịnh hót của cô, cười tủm tỉm nói: "Linh hồn trong cơ thể cô mang theo một loại không cam lòng, chỉ cần cô hoàn thành tâm nguyện giúp cô ấy, cô có thể..."

Đạo sĩ già đang nói dở thì thấy xe buýt tới, bèn quay người bước đi.

Đạo sĩ đã chừng ấy tuổi, mà tốc độ chạy của ông ta vượt qua Tô Mộc cả con phố.

Tô Mộc lập tức đuổi theo, tiếc là quá chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo sĩ già bỏ đi không chút trách nhiệm.

Ê ê, có gì thì ông nói hết lời rồi hãy đi cũng không muộn mà.

Giờ để lại tôi một câu nói nửa vời không rõ đầu cua tai nheo, thật sự được sao.

Tô Mộc chậm rãi nhớ lại lời đạo sĩ già nói, ngụ ý là chỉ cần giúp "Tô Mộc" kia hoàn thành được tâm nguyện là cô có thể trở về.

Cuối truyện, nữ chính đại nhân tu thành chính quả với nam chính cặn bã, tuy rằng quá trình thực sự khiến người ta tức tới hộc máu, cạn lời, nhưng tốt xấu cũng là kết thúc có hậu. Vậy cô ấy còn tâm nguyện gì chưa xong chứ.

Đột nhiên Tô Mộc nghĩ ra!