Chương 001: Tinh thần

Gió sớm cuốn theo hương hoa thổi vào phòng củi tinh xảo.

Phòng củi này cũng không lớn, nửa ẩn nửa hiện giữa đám cây cối tươi tốt xanh um, khiến cho bất cứ ai chợt liếc mắt nhìn lại chỉ cảm thấy u tĩnh.

Lại phảng phất giống như một mĩ nhân dùng tỳ bà che đi nửa khuôn mặt tinh xảo, khiến người ta tò mò muốn nhìn cho kì được diện mạo thật của nàng.

Kỷ Thanh Phỉ mặc một bộ y phục, tay áo màu lam nhạt, yếm trắng, hôn hôn trầm trầm chìm trong giấc mộng.

Nàng ngủ thật sự không an ổn, ở trên giường trở mình, bàn tay trắng mảnh khảnh, tùy ý vươn ra ngoài mép giường, chạm phải một người.

Trong lúc ngủ mơ, nữ tử nhu nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy được một thân hình nam nhân vĩ ngạn cao tráng, cung kính quỳ gối bên cạnh giường của nàng, mặt mày trầm xuống, nín thở ngưng thần.

“Tinh Thần, giờ nào rồi?”

Nàng từ trên giường đứng dậy, tóc dài dừng trên gương mặt trứng ngỗng, màu đen của tóc càng làm nổi bật lên làn da tuyết trắng, lại càng hiện rõ vẻ suy nhược của nàng.

Nam nhân diện mạo tuấn mỹ, tóc đen buông xuống sau lưng, dùng những sợi tơ mỏng màu đen bện thành từng bím tóc nhỏ, hắn thấp giọng cung kính nói:

“Canh ba, chủ nhân còn có thể ngủ tiếp một lát.”

“Giáo chủ bên kia có tin tức gì sao?”

Kỷ Thanh Phỉ cũng không ngủ nữa, chỉ xốc chăn lên, hai chân vừa định bước xuống giường, chỉ là một giây sau, hai chân trắng nõn của nàng liền bị nam nhân kia nắm lấy.

Hắn nói một tiếng, “Không”, bàn tay to ấm áp nắm lấy đôi chân nhỏ lành lạnh của nàng, hơi hơi dừng lại, thực mau liền có phản ứng, thay nàng cung kính mang giày vớ, lại đứng dậy, bưng thau đồng cùng khăn rửa mặt, nước muối súc miệng, hết thảy chuẩn bị thập phần đầy đủ, nước trong thau đồng vẫn còn nóng, cũng không biết là chuẩn bị từ khi nào.

Thấy Kỷ Thanh Phỉ lười nhác ngồi ở mép giường, mặt mày kiều tú gian nan lộ ra một cỗ mệt mỏi, Tinh Thần liền biết nàng buổi tối không có ngủ tốt, hôm nay cả ngày đều sẽ không tinh thần gì, liền thay nàng cầm khăn lông, lại ngồi ở phía sau nàng, bàn tay nhẹ nhàng dán lên huyệt vị trên sống lưng tinh tế của nàng, truyền cho nàng một chút nội lực.

Ít nhất sẽ giúp nàng không cảm thấy vất vả như vậy.

Kỷ Thanh Phỉ cầm lấy khăn lông ấm áp, nhắm mắt, trong chớp mặt Tinh Thần vận nội khí lại, toàn thân thể giãn ra không ít, đầu hơi ngẩng lên, không tự giác dựa vào ngực của hắn.

Nàng thân mình hơi chấn động, cảm giác l*иg ngực lớn quá cứng rắn, muốn rời đi, lại không nghĩ tới Tinh Thần nhanh tay, nhẹ nhàng nắm lấy hai vai thon gầy của nàng, cúi đầu, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu nàng, bím tóc nhỏ dừng ở trên mặt nàng.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Thanh Phỉ tâm tư có chút hoảng hốt, gương mặt nóng bừng lên, vô thức miên man suy nghĩ.

Bím tóc dùng tơ mỏng bện thành của Tinh Thần, chính là dùng tơ tằm đen của người sái giáo, nghe nói là kịch độc vô cùng, nếu là người bình thường chỉ sợ đυ.ng phải một chút cũng đều là muốn mạng.

Nhưng nàng lại có thể chạm vào.

Bóng người ánh lên qua tấm màn lụa xanh trong phòng, Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi giơ tay, phảng phất cảm thấy bản thân như đang được ôm trước ngực, dùng tay áo che khuất áσ ɭóŧ của nàng, bàn tay non mềm nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của Tinh Thần.

Nàng nhẹ giọng, lộ ra một cỗ ý vị cầu xin, nói:

“Tinh Thần......”

“Nô ở đây.”

Nam nhân sau lưng lên tiếng đáp, thanh âm trầm thấp, hơi dùng lực, cầm chặt vai nàng, tựa như muốn đem nàng từ trong l*иg ngực hắn đẩy ra, lại tựa như giam cầm nàng, không cho nàng rời đi.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, môi mỏng kề sát thái dương của chủ nhân, hô hấp trở nên gấp gáp, nhắm mắt, lại trầm giọng lên tiếng,

“Nô ở đây.”