Chương 1: Huyết ngọc gia truyền

Edit: Mộng Nguyệt

Lúc Tạ Minh Triệt trở lại Hi viên

thì

trên

bầu trời

đã

lấm tấm những hạt mưa rơi lác đác

Mưa rơi xuống, đánh vào những tấm mành ngắn

trên

hành lang tích tích đáp đáp, như là

một

giai điệu hài hoà của thiên nhiên.

"Minh thiếu gia, lão phu nhân gọi ngài

đi

vào."

một

người phụ nữ ăn mặc mộc mạc vén mành

đi

ra, mắt chứa ý cười nhìn Tạ Minh Triệt.

Tạ Minh Triệt khẽ gật đầu,

trên

mặt

không

hề có thêm biểu tình gì khác, hai chân thon dài bước ra, người

đã

đi

về hướng trong phòng.

Người phụ nữ trung niên này đại quản gia của Hi Viên, cũng là người hầu thân cận của lão tổ mẫu Tạ gia, những tiểu bối trong Hi Viên này khi gặp bà đều cung kính gọi Dì Minh.

Mà lúc này bà nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Tạ Minh Triệt, cũng

không

nghĩ nhiều.



đã

sớm thành thói quen.

Vị thiếu gia này từ

nhỏ

vốn là bộ dáng ít

nói

này, gương mặt giống như được tạc ra từ băng tuyết, cho dù là ai cũng

không

thể thay đổi khối băng này, dù là đến chỗ lão phu nhân, cũng giống như thế.

thật

giống như tính tình của

hắn

trời sinh lãnh đạm, đáy mắt giống như chưa bao giờ có

một

tia hơi ấm, nhưng khuôn mặt của

hắn

cũng là trời sinh tuấn tú lạ thường, mày như tranh vẽ, cực kỳ giống mẹ của

hắn.

Dì Minh đứng ở cửa, nghĩ vậy cũng

không

khỏi thở dài

một

hơi.

Ngược lại cũng

không

thể trách

hắn.

Dù là ai bị bọn buôn người bắt cóc, ở trong núi lớn bị tra tấn vài năm như vậy, trong lòng cũng

sẽ

hằn những vết thương

không

thể xoá nhoà.

Thời điểm Tạ Minh Triệt bước vào trong nội thất, ngước mắt liền thấy lão phu nhân

trên

người mặc bộ y phục màu xanh đậm,

đang

tựa vào

trên

giường la hán xem tivi.

Trong TV

đang

phát bộ phim hoạt hình

không

biết tên, mặc dù

nói

là loại phim dành cho trẻ em, nhưng thấy lão phu nhân nhìn chăm chú vào tivi

thì

cũng là nhìn xem thập phần vui vẻ.

Có lẽ là thấy Tạ Minh Triệt

đi

đến, ánh mắt lão phu nhân lập tức sáng lên, bà vội vã hướng

hắn

phất tay, "Minh Triệt à, mau tới đây!"

Thấy cháu trai mà mình nhớ mong

thật

lâu, lão phu nhân cao hứng giống như

một

đứa trẻ.

Tạ Minh Triệt

đi

qua, ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, "Tổ mẫu."

Ngữ khí của

hắn

nghe qua bình bình đạm đạm, khi nhìn bà

thì

trong cặp mắt

không

hề dao động như trước kia lại hơi có gợn sóng.

Nhưng lão phu nhân hoàn toàn

không

ngại điểm này, lôi kéo tay

hắn

mà bắt đầu lao thao

nói

một

đống lớn.

không

có biện pháp, ai bảo cháu trai của bà khó được mới trở về

một

lần như vậy chứ? Nhớ tới mâu thuẫn mấy năm qua giữa

hắn

và cha

hắn, lão phu nhân khẽ nhíu mày, trong lòng ít nhiều có chút chua xót.

"Minh Triệt à,hai đứa con trai của Mạnh gia ở thành Nam đều

đã

kết hôn vài ngày trước..."

nói

xong, lão phu nhân

không

tự chủ lại

nói

đến chuyện của Mạnh gia.

"Con còn nhớ trưởng tử Mạnh Nghi Tu của Mạnh gia chứ? Cậu ta cũng

đã

có vợ!" Lão phu nhân cố ý nhắc tới Mạnh Nghi Tu, là vì bà cảm thấy tính tình của Mạnh Nghi Tu nhà họ Mạnh so với cháu nội của bà có chút tương tự, người ta cũng

đã

tìm được vợ, nhưng

hắn

vẫn còn

không

có động tĩnh gì...

Tạ Minh Triệt tính tình lãnh đạm,

không

giỏi giao thiệp, cũng

không

quá nguyện ý giao thiệp với người khác, ở công tác ở Cấm cung nhiều năm như vậy, cũng

không

được mấy người bạn, chớ đừng nhắc tới bên cạnh

hắn

có bất cứ



gái

nào.

Tạ lão phu nhân cũng có chút nóng nảy.

Dù sao cháu trai này của bà cũng

không

nhỏ, cũng

đã

27 tuổi.

Lão phu nhân kéo tay Tạ Minh Triệt

nói

hồi lâu, mà

hắn

thủy chung vẫn chưa hề chớp mắt, cuối cùng chỉ là hầu kết khẽ nhúc nhích, phát ra

một

đơn

âm

tiết: " Ừm."

Cuối cùng, lão phu nhân cũng chỉ có thể khẽ thở dài

một

hơi, sau đó gọi dì Minh bước vào, nhận lấy đồ mà bà

đã

chuẩn bị từ sáng sớm hôm nay.

Dì Minh nhanh chóng mang

một

hộp gỗ

nhỏ

cầm tới, giao cho lão phu nhân.

"Minh Triệt, con mở ra nhìn xem." Lão phu nhân đem hộp gỗ đặt vào

trên

chiếc bàn gỗ

nhỏ, đẩy đến trước mặt Tạ Minh Triệt.

Tạ Minh Triệt rốt cục đưa mắt liếc nhìn cái hộp gỗ kia

một

cái, vâng lời mở ra.

Trong hòm trải lớp vải nhung mềm mại,

trên

vải nhung chứa



ràng là

một

miếng ngọc bội vỡ nát.

một

màu đỏ thẫm nhe máu, ngọc chất trong sáng, ở dưới ánh đèn toả ra tia sáng mềm mại ấm áp, nhìn

thật

kĩ còn có thể thấy giống như có dòng nước lượn lờ chảy xuôi bên trong đó.

Chỉ

một

cái liếc mắt, Tạ Minh Triệt liền biết, đây là

một

quả huyết ngọc cực tốt.

Chỉ là đáng tiếc, ngọc bội kia

đã

vỡ thành hai mảnh.

Tạ lão phu nhân biết tính tình thanh nhã nhưng lạnh lùng của thằng cháu nội nhà bà, lại đặc biệt chỉ thích mỗi vật cổ xưa như thế này.

Lúc này thấy

hắn

đem huyết ngọc cầm ở

trên

tay xem, bà lập tức nhìn thấy trong đôi mắt lãnh đạm từ trước đến nay của

hắn

đột nhiên xuất

hiện

tia sáng rực rỡ.

Trong lòng lão phu nhân có chút ghen tị, nghĩ rằng

một

người sống sờ sờ như bà ở trong mắt thằng cháu nội, sợ là còn

không

bằng món đồ

không



sự

sống trong tay của

hắn

... Nhưng bà lại nghĩ, đây đều

không

phải là oan nghiệt do chính đứa con lớn nhất của bà làm ra sao?

Khoản nợ thiếu Minh Triệt, thằng cả của bà

không

chịu trả,

thì

làm tổ mẫu là bà phải... Nên trả thay cho nó.

Đè nén nước mắt đong đầy hốc mắt già nua, lão phu nhân hít sâu

một

hơi, ra vẻ thoải mái cười cười, "Đây là đồ gia truyền của Tạ gia chúng ta, mấy mươi năm trước tổ phụ của con vô tình làm vỡ bảo bối này, cũng

đã

từng cho chú Hai con tìm người

đi

sửa lại... Con cũng biết, chú hai con là thằng bất tài vô dụng, khi đó Tạ gia chúng ta gặp khó khăn, nó liền lén tổ phụ của con, đem ngọc bội này bán

đi, cũng may mà nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng

đã

được bác của con tìm về."

"Con

đi

theo sư phụ con ở cấm cung học nhiều năm như vậy, con xem, ngọc bội này còn có thể sửa được hay

không?" Lão phu nhân hỏi.

Tạ Minh Triệt nhìn chăm chú hai nửa huyết ngọc trong tay, ngón tay

không

nhịn được vuốt ve mặt ngoài lạnh lẽo bóng loáng của ngọc thạch, đôi môi mỏng khẽ cong

không

thể nhận ra, lúc

hắn

mở miệng

nói

chuyện, tiếng

nói

như ngọc thạch va chạm vào nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng thánh thót, "Có khả năng."

Lão phu nhân nghe được

hắn

nói

những lời này, tựa hồ là thở phào

nhẹ

nhõm

một

hơi.

"Ngọc bội đó, từ bây giờ

sẽ

truyền cho con."

Lúc Tạ Minh Triệt rời khỏi Hi viên,

đã

là sau cơn mưa phùn.

hắn

cũng

không

hề dừng lại khu trang viên có kiến trúc cổ xưa này dù chủ

một

giây, càng

không

muốn gặp mặt người cha

nói

năng cay nghiệt kia.

Nghĩ đến người cha kia của mình, đáy mắt Tạ Minh Triệt có

một

tia trào phúng thoáng qua, đôi môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt tuấn tú siêu phàm tăng thêm vài phần

âm

u lạnh lẽo.

Đối với những món cổ vật văn hoá, Tạ Minh Triệt có

một

loại cảm nhận gần như cố chấp.

trên

thế giới này, đó là hứng thú duy nhất của

hắn, trừ cái đó ra, tất cả những chuyện khác đối với

hắn



nói, đều là nhạt nhẽo vô vị.

Vì thế vào năm

hắn

mười tám tuổi

thì

tiến nhập cấm cung Lệ thành - - tòa cung cấm dành cho các bậc đế vương trải qua ngàn năm mưa gió, bái giáo sư phục hồi sửa chữa cổ vật văn hoá nổi danh Cấm cung là Điền Vinh làm

sự

phụ, trở thành

một

trong những thành viên sửa chữa di vật văn hoá xưa.

Thừa dịp nghỉ phép năm sáu ngày, Tạ Minh Triệt liền hoàn thành việc phục hồi huyết ngọc

Bởi vì đây là do người có kĩ năng phục hồi cực kì cẩn thận nhất hoàn thành, cho nên mặt ngoài của ngọc bội thoạt nhìn giống hệt như trước kia, chỉ là nreus đem soi đươi ánh sáng mạnh, vẫn

sẽ

thấy

một

đường rạn nứt

nhỏ.

Dựa theo lời Điền Vinh, sư phụ của Tạ Minh Triệt

nói, phục hồi cổ vật cũng

không

thể tu phục thành hoàn hảo như lúc ban đầu, gần như

không

thể tránh khỏi

sẽ

để lại dấu vết, đó là đường dây nối liền giữa lịch sử và

hiện

đại.

Cuộc sống từ trước đến nay của Tạ Minh Triệt luôn đơn điệu

một

mình, sau khi ngày nghỉ kết thúc,

hắn

liền lại bắt đầu đến Cấm cung để tiếp tục công việc phục hồi cổ vật.

Nhưng mặc dù là mỗi ngày

đi

sớm về trễ, Tạ Minh Triệt cũng vẫn phát

hiện

ra ở trong căn hộ của mình tựa hồ có chút bất thường.

Thí dụ như thứ vốn dĩ bày biện ở trong toilet gì đó lại xuất

hiện



trên

khay trà trong phòng khách, phòng chứa quần áo được sắp xếp gọn gàng, nhưng khi

hắn

về nhà luôn

sẽ

trở nên rối bời, đồ ăn trong tủ lạnh bất luận sống hay chín đều luôn

không

cánh mà bay...

Tạ Minh Triệt hoài nghi trong nhà trọ có kẻ trộm vào hoặc là người xa lạ

không



thân phận nào khác.

Nhưng

hắn

lại cũng

không

có mất

đi

tài vật gì, cảnh sát đến đây hỏi

thì

cũng

không

có tra ra nguyên cớ.

Vì thế

hắn

cài đặt

một

camera ở trong phòng khách.

Vừa từ trong phòng tắm

đi

ra, Tạ Minh Triệt dùng khăn mặt tùy ý xoa xoa tóc, lấy ra

một

bình nước từ tủ lạnh.

Vặn mở nắp bình,

hắn

ngửa đầu uống

một

ngụm.

Xúc cảm lạnh như băng lướt qua nơi cổ họng,

hắn

híp mắt phượng lại, tựa hồ toát ra

một

tia thích thú hiếm có.

Nước lạnh như băng làm đôi môi của

hắn

ửng đỏ hơn bình thường, làm tôn lên gương mặt hơi tái nhợt của

hắn

trở nên rực rỡ hơn. Nhưng bên trong đôi mắt của

hắn

lại lãnh đạm tối tăm như bắng tuyết bao phủ quanh năm suốt tháng.

Liếc cái camera được giấu kín bên trong, Tạ Minh Triệt xoay người trở lại phòng ngủ,

không

biết vì sao,

hắn

chợt nhớ tới mảnh huyết ngọc mà trước đó tổ mẫu vừa đưa cho

hắn.

Ngập ngừng giây lát,

hắn

kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra, lấy mảnh huyết ngọc kia ra cầm ở trong tay dùng lòng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve.

hắn

nằm

trên

giường, đưa tay tắt ngọn đèn

đang

tỏa tia sang ấm áp ở đầu giường, rèm cửa sổ màu đậm ngăn cách đủ các loại ánh sang từ bên ngoài cửa sổ, cả phòng đều rơi vào trong bóng tối.

Trong giấc ngủ mơ, Tạ Minh Triệt phảng phất như trở lại ngọn núi lớn sâu

không

thấy đáy kia

Bên tai của

hắn

tràn đầy giọng nữ bén nhọn, ngôn ngữ địa phương hỗn tạp tối nghĩa khó hiểu, mỗi

một

tiếng đều gần như muốn đâm nát màng nhĩ của

hắn.

Trong sơn động

âm

u lạnh lẽo, đôi chân bị gãy, và còn có gương mặt gầy gò đáng sợ của người phụ nữ đó…

"Thằng nhãi con chó chết, chạy nữa tao

sẽ

đánh gãy chân của mày!"

hắn

rốt cục nghe hiểu

một

câu như vậy.

Tay bà ta vung lưỡi hái lên, đôi mắt đỏ tươi, bộ dáng giống như ác quỷ sinh ra từ núi thẳm rừng sâu.

Lưỡi hái sắc bén cắt lên bắp chân

nhỏ

xíu của

hắn, làm dòng máu đỏ thẩm phụt ra, bắn tung tóe giấc mơ,

hắn

thở gấp rút hổn hển, ngực giống như có

một

tảng đá lớn đè nặng,

đang

ép từng chút từng chut

không

khí cuối cùng còn sót lại ra khỏi ngực

hắn.

Người phụ nữ đó lại bắt đầu khóc ở bên tai

hắn.

"Con của mẹ, con là con trai của mẹ..."

hắn

rơi sâu vào trong giấc mộng đó, làm thế nào cũng đều

không

thể tránh thoát.

Lúc đó, bên hông của

hắn

bỗng nhiên truyền đến

một

cơn đau nhói.

hắn

bất chợt mở mắt ra, trước mắt tối tăm.

Thái dương có mồ hôi chảy xuống,



ràng nhận thấy được

trên

người mình dường nwh có cái gi đó

đang

đè mình,

hắn

hoàn toàn thanh tỉnh lại.

"Tách"

một

tiếng,

hắn

nhanh chóng nhấn mở đèn đầu giường.

Ngọn đèn bất chợt sáng lên, Tạ Minh Triệt mắt thấy chăn của mình giật giật, ngay sau đó liền có

một

cái đầu

nhỏ

sợ hãi ló ra.



một



gái

nhỏ

xinh xắn.

Gương mặt



tròn phúng phính, da thịt trắng nõn, cặp mắt kia cũng tròn vo, cái mũi khéo léo, sắc môi ửng hồng.

Lúc này



ửng đỏ đôi mắt, trong đôi mắt đen nhánh dường như có nước mắt quẩn quanh, dè dặt tựa vào l*иg ngực của

hắn,

không

dám nhúc nhích.

" Thực, thực xin lỗi."



mím môi, tiếng

nói

mềm nhũn mang theo chút run run, tựa hồ

đã

rất ấm ức: "Ban nãy, tôi, tôi

không

nên cấu vào eo của

anh..."

"Nhưng, nhưng

anh

siết tôi đau quá..."