Chương 1: TRÙNG SINH

“.....Đau!” Nàng làm sao còn thấy đau? Không phải nàng đã chế rồi sao?

Mặc Họa cảm thấy bả vai truyền đến từng đợt đau nhói, mở mắt thấy một thân hồng ảnh đang nhào vào trên người mình.

Hút lấy máu trên bả vai của mình, huyết dịch kia trong nháy mắt giống như bị hút cạn.

“Đáng chết..... Cút ngay cho ta...... Khụ khụ...” Bả vai đau nhói, khiến Mặc Họa cả người đều nổi giận, đây là cương thi sao?

“Còn sống?” Giọng nói mang theo tia nghi ngờ truyền đến, vừa ngẩn đầu liền đón nhận một đôi mắt hung ác nham hiểm đầy lạnh lẽo của nam nhân, nhìn nữ tử đang một thân chật vật dưới thân một lúc, lập tức lộ ra nghi hoặc.

“Đáng chết.....” Nghe nam tử nói thế, Mặc Họa lập tức phát hỏa, chỉ là một giây sau, một viên đan dược bay vào miệng nàng ngay lập tức.

“Khụ khụ....Ngươi cho ta ăn cái gì?” Mặc Họa nhìn đối phương, đột nhiên phát hiện toàn thân trên dưới đều đang run rẩy, chẳng lẽ là do viên thuốc đó, thân thể suy yếu đến mức ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

“Tất nhiên là độc dược.” Trong âm thanh khàn khàn lại mang theo tia tàn phá khủng khϊếp, trong cặp mắt hung ác nham hiểm kia, chứa một tia khát máu hung tàn, cũng không bởi vì uống máu đối phương, cho đối phương uống độc dược mà sinh ra nửa điểm cảm xúc.

“Ngươi dám.....” Nghe được là bị cho ăn độc dược, Mặc Họa liền một chưởng đập tới, chỉ là một giây sau đã té lăn ra đất, trên cổ tay cổ chân còn có vết thương máu chảy dầm dề.

“Kinh mạch bị đứt đoạn, gân tay gân chân cũng bị cắt.......Khuyên ngươi tốt nhất đừng nổi giận, nếu không ngươi sẽ rất nhanh mất máu mà chết, tất nhiên không có chết xem ra là thiên ý, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, bị độc phát cũng đừng trách ta vô tình.” Nam nhân nhìn tỉnh cảnh của nàng lạnh lùng nói.

Ánh mắt thoáng qua một vòng u quang, nữ nhân này vừa rồi rõ ràng đã tắt thở, thế nhưng bây giờ lại sống lại là có chuyện gì?

Bất quá sao cũng được, nếu như đã sống, tất nhiên là muốn cho mình sử dụng, liếʍ liếʍ cái môi đỏ kia, cả người càng lộ ra cảm giác tà tứ yêu trị, “đây là dược trị thương, có thể giảm bớt nỗi đau từ vết thương trên người ngươi….”

“Khụ khụ….xin đa tạ!” Cắn răng nghiến lợi bò trên đất tiến về phía trước, cầm lấy bình thuốc kia, bản thân bây giờ nửa chết nửa sống, nàng không có thơi gian cân nhắc những cái khác.

Duy nhất chính là nàng muốn tiếp tục sống, chuyện khác sau này mới tính tới đi, bây giờ nàng mới phát hiện quần áo trên người mình, vốn dĩ không phải là quần áo của nàng, mà nam nhân trước mắt này.

Một bộ trường y màu đỏ thêm dung mạo yêu dị, cặp mắt kia tràn ngập yêu dã, cho dù mái tóc lộn xộn đến cực điểm, nhưng vẫn như cũ không che dấu được nhan sắc yêu mị của hắn, nhất là nốt ruồi dưới khoé mắt lộ ra càng thêm câu hồn mị hoặc nhân tâm.

“Đây là nơi nào?” Phát hiện tình trạng của mình, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng có thể chịu đựng trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo đó hai mươi năm, tự nhiên có thể nhẫn nại trong chốc lát mà nhìn hắn.

Chỉ là cơ thể quá tệ đi, kinh mạch đứt đoạn không nói, ngay cả gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, rốt cuộc là ai có thể ra tay độc ác như vậy? Bây giờ có lẽ là mình đã trọng sinh đi?

Cũng không biết ba người Cầm Kỳ Thư như thế nào? Mặc Hoạ bây giờ là trọng sinh đi, nàng kiếp trước là làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Cuối cùng hợp lực cùng ba người Cầm Kỳ Thư phản kháng phòng thí nghiệm muốn chạy trốn, lại không nghĩ đến cuối cùng lại rơi vào bom mình cài, kết quả là đồng y vô tận với phòng thí nghiệm.

Mà giờ khắc này Cầm Kỳ Thư Hoạ đều có điểm riêng biệt, Cầm mê hoặc chúng sinh, Kỳ chấp chưởng thiên hạ, Thư đánh gãy sinh tử người, Hoạ vẽ ba ngàn thế giới.

Bốn người các nàng phân biệt dị năng của mình, nàng là người cuối cùng trong bốn người Cầm Kỳ Thư Hoạ, chỉ cần có một cây bút, liền có thể vẽ ra được đồ vật trong thiên hạ cho mình sử dụng.

Chỉ là không nghĩ tới bây giờ lại có người cắt đứt gân tay gân chân, vứt bỏ ở phía dưới sườn đồi, lại bị nam tử không rõ lai lịch này cho ăn độc dược, đúng thật là chó cắn áo rách mà.

“Đáy vực Tuyệt phong..” Tích chữ như vàng ném ra một câu nói, uống máu của nữ nhân này, nội tâm vốn dĩ cuồng bạo cũng lắng xuống rất nhiều, liền có thể bắt đầu vận công chữa thương.

Mặc Hoạ thấy vậy, liền cũng dựa lưng vào vách tường kia, sau đó ngồi xếp bằng ở một bên, bắt đầu dùng niệm lực dò xét tình trạng của thân thể này.

Đối với dị năng của bốn người các nàng, chủ yếu dựa vào niệm lực, sau khi kiểm tra một lượt thương thế của cơ thể, sắc mặt nàng lập tức liền trở nên vô cùng khó coi, một giây sau nhìn sang nam tử đối diện, hắn tự mình ăn độc dược, có nghĩa là, nàng có thể lợi dụng.

Len lén ở một bên cắt một cái lên bàn tay, sau đó vẽ lên quần áo một con rắn nhỏ, một giây sau con rắn liền sinh động như thật, sau đó từ sau lưng Mặc Hoạ mà quay lưng bò đi.

Nhắm mắt lại tựa vào hòn đá bên kia, cố gắng để cho mình hồi phục thể lực, mặc dù không biết vì cái gì mà xuyên qua? Chỉ là, nếu có thể sống chung quy là tốt rồi.