Chương 1

Lần đầu tiên Chung Bội nhìn thấy Chung Lĩnh là vào năm cô chín tuổi, lúc này hắn gần như quên mất là mình còn có một đứa con gái.

Khi đứa bé được sinh ra, hắn đang ở trong quân đội, đến khi hắn trở về, đứa trẻ đã bị đưa đi.. Hắn không quan tâm là sinh con trai hay gái, chuyện nối dõi tông đường không có ý nghĩa gì đối với hắn, cũng không biết nhiều về con cái, hắn gần như không hiểu lắm về những thứ này.

Nhưng vợ Dương Thấm Như lại rất để ý, đứa nhỏ vừa sinh đã để cho người nhà mẹ vợ ôm đi, cô ấy rất muốn có được sự chấp thuận từ gia đình hắn. Nhưng công chức sinh con thứ hai là không phù hợp với quy định, cho nên đưa rất nhanh, Chung Bái là một người rất nặng dục, vợ hắn cho rằng có thể nhanh chóng mang thai con trai.

Nhưng mãi đến năm thứ ba sau khi kết hôn mới mang thai thêm một lần nữa, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu nên bị sảy thai, lúc ấy cả người cô ấy rất suy sụp, tóc rụng từng cái một. Hắn ở với cô được hai ngày, vẫn bị mệnh lệnh triệu tập trở về quân bộ, hắn đang trong thời kỳ thăng tiến, tất cả nhiệm vụ đều là cơ hội, cho dù không phải là cơ hội, cũng là nền tảng của con đường nền tảng cho gia tộc của anh, anh không thể nào bỏ qua được.

Trong nhà đang thúc giục, không ngừng thúc giục, mẹ chồng mắng cô ấy là gà mái không biết đẻ, vợ hắn rất khổ, bổ sung thêm đông y tây y, vẫn muốn điều trị tốt, hết lần này tới lần khác công việc lại bận rộn đến mức gần như không dừng chân được. Cô ấy từng bước leo lên, từ một ngôi làng miền núi xa xôi lạc hậu, đến thành phố này, lại leo lên giường của hắn, làm vợ hắn, là một người phụ nữ rất giỏi giang, lại rất xinh đẹp.

Năm thứ sáu, cuối cùng cô ấy lại mang thai một lần nữa, đến tháng thứ ba, cô ấy bí mật đi kiểm tra, phát hiện ra là một cậu bé, đến thời điểm này sự nghiệp cũng đã đạt đến một mức độ lý tưởng. Hạnh phúc đến mức nửa đêm bật khóc, cô ấy không quan tâm gì nữa hết, ở nhà an tâm dưỡng thai.

Ăn không biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, cả người cũng mập mạp hơn, nhưng đứa trẻ vẫn bị sinh non ở tháng thứ tám, gầy nhỏ đến đáng thương. Cũng may không có sai lần, thật sự là một cậu bé, cô ấy được toại nguyện, giống như là cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu làm người ở nhà hắn, lúc nhìn mọi người đều lộ ra nụ cười lạnh đắc ý ở khoé miệng.

Trong nhà không ai nhớ đến Chung Lĩnh nữa, giống như là vợ chưa từng sinh ra đứa bé đó, chăm sóc rất cẩn thận cho Chung Kỳ nhỏ gầy.

Chung Lĩnh chín tuổi, người nhà của vợ gọi điện thoại tới, ba mẹ cô đã lớn tuổi rồi, có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa điều kiện trên núi kém, không công bằng khi những đứa trẻ có hoàn cảnh như họ đều được trưởng thành trong một điều kiện tốt hơn.

Đứa nhỏ là cậu của nó đưa tới, người đàn ông nông thôn thành thật giao đứa nhỏ rồi không dám ở lâu hơn, anh cực kỳ không quen, dặn dò vài câu rồi rời đi ngay.