Chương 1: Trêu chọc

Trước khi mặt trời mọc, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, cách vách truyền đến tiếng cãi vã quen thuộc.

Đây là công trình cùng nhau làm, tường nhà trong con ngõ hẻm dựa gần nhau, cũng không cao, nhà ai có động tĩnh gì đều nghe rất rõ ràng.

Quý Nịnh lật người ở trên giường, cuối cùng vẫn quyết định bò dậy, đóng cửa sổ nhỏ bên cạnh lại.

Tiếng ồn ào nhỏ hơn, nhưng đang là giữa mùa hè, không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nóng bức, ngột ngạt.

Tầng hai là nhà kho được xây dựng nhiều năm trước, có một cái ban công, cho nên phòng không lớn, ngay cả phòng của cô và Quý Tuân cũng chỉ dùng tấm ván gỗ ngăn cách đơn giản. Chờ sau khi Quý Nịnh kết hôn, tấm ván gỗ sẽ được gỡ bỏ, nó sẽ trở thành phòng của em trai Quý Tuân.

Quý Nịnh nóng chảy đầy mồ hôi, không ngủ được, muốn đi tắm rửa. Cô ngáp dài, đôi mắt mơ hồ buồn ngủ, ngay cả bước chân cũng như đang bay.

Cô đi vào phòng vệ sinh mới phát hiện bên trong có người, chàng trai đang cởi trần, thân hình cao lớn, anh đang quy mặt đối diện với bồn cầu, ngay cả quần jean cũng lỏng lẻo.

Đầu óc Quý Nịnh trống rỗng, còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng đóng cửa lại.

Quý Tuân nghe thấy động tĩnh, lười biếng nghiêng đầu, lại chỉ nhìn thoáng qua một bóng dáng chạy trốn đi ra ngoài.

Anh nheo mắt nhìn cánh cửa gỗ còn đang rung, “Mẹ kiếp.”

Ngoài cửa Quý Nịnh đỏ mặt vỗ vỗ ngực, may mắn bản thân phản ứng nhanh, nhưng ngay sau đó nghe được tiếng Quý Tuân thấp giọng chửi thề, trái tim cô đập lỡ một nhịp.

Xong rồi……

Cô một giây cũng không dám trì hoãn, vội vàng xoay người về phòng, đem cửa đóng lại, áp tai vào cửa.

Chưa được một lúc, cô nghe được tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, sau đó là âm thanh tiếng dép lên lạch cạch đi trên sàn nhà.

Quý Tuân quét mắt nhìn cửa phòng Quý Nịnh đóng chặt, khinh thường mà cười khẽ một tiếng.

Phòng anh đối diện phòng Quý Nịnh, đi vài bước, Quý Tuân vặn tay nắm cửa, đem cửa phòng kéo ra, không đi vào, rồi một lần nữa đem cửa phòng đóng lại.

Bên ngoài không còn động tĩnh, nghe âm thanh Quý Nịnh xác định anh đã về phòng, lúc này mới mạnh dạn chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.

“Chào buổi sáng.”

Giọng nói trầm thấp của chàng trai đột nhiên vang lên, chỉ thấy anh dựa vào tường, trên tay còn quay một cây bút.

Khuôn mặt nhỏ của Quý Nịnh tái nhợt, cơ thể co rụt lại, cả người thiếu chút nữa đập vào khung cửa.

“A……” Chỉ thấy cô ôm cái trán rên một tiếng.

Anh là quỷ sao? Quý Tuân giật giật khóe miệng.

“Em, em tìm chị sao?” Giọng nói của Quý Nịnh có chút run, có lẽ vì cô sợ anh, so với ngày thường nói lắp hơn không ít.

Tầm mắt cô bất giác rơi xuống vòng eo săn chắc của chàng trai, nghĩ đến hình ảnh nhìn thoáng qua không lâu trước đây, khuôn mặt Quý Nịnh nóng bừng, vành tai cũng hơi nóng.

“Không có việc gì không thể chào hỏi cô sao?” Quý Tuân cười hừ một tiếng, “Học sinh ngoan.”

‘ Học sinh ngoan ’ không phải đang khen cô, mà là biệt danh mà Quý Tuân đặt cho Quý Nịnh khi phát hiện cô đang viết một bức thư tình cho bạn cùng lớp.

Quý Tuân rất thích đặt biệt danh cho cô, gọi cô là rùa đen, còn nói cô là một con ốc sên, chứ chưa bao giờ gọi cô là chị gái.

Nghe anh cười, đầu Quý Nịnh cúi xuống càng thấp.

Một chị gái cùng cha khác mẹ còn chiếm dụng nhà ở, Quý Tuân chắc hẳn chán ghét cô……